Ranh Giới ( có thật )

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi Mr__KeoMut, 4/11/09.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. her . . . . . Đừg có mờ tưởng bở nház . . . Huk
     
  2. tocbacvjp

    tocbacvjp Gà Vô Đối

    Mơ tưởng là 1 thứ rất hay.Mà anh mơ mặc anh có bận gì đến em ko?:D
     
  3. Amyhuyen

    Amyhuyen Thành viên mới

    2 ku này yêu nhau ghê nhỉ. Spam hơi bị nhiệt tình đây .
     
  4. tocbacvjp

    tocbacvjp Gà Vô Đối

    cái gì thế:D đã nói yêu đâu mà kêu yêu nhau cấm ko dc spam linh tinh+ chụp vô cái mũ vào đầu người ta nhé;))
     
  5. _SadEye_

    _SadEye_ <b><font color=blue>NgườiConTrởLại</font></b>

    ;))
    Topic nào có ta topic đó thành topic spam ;))
     
  6. Her . Chủ topjc đag len núj vjết pàj hay sao mờ lâu wá h0k pjt .
     
  7. tocbacvjp

    tocbacvjp Gà Vô Đối

    đang TD để viết típ ấy mà;))
     
  8. _NoRules_

    _NoRules_ Guest

    Ổng đang suy nghĩ tiếp mà
    Mọi người cứ từ từ
     
  9. Amyhuyen

    Amyhuyen Thành viên mới

    dã man .
     
  10. _SadEye_

    _SadEye_ <b><font color=blue>NgườiConTrởLại</font></b>

    Tàn bạo vô nhân đạo ;)) ;)) ;))
     
  11. Thôi gặp mấy ông này là cái topic này tan nát rồi :))
     
  12. Ai thích đọc pm ta send cho.ko pót đc tại vì giới hạn ký tự chỉ đc 25k5 ký tự :))
     
  13. tình hình là cho cái yh hoặc send lên 4rum link đọc tiếp câu chuyện này cái nhỉ :-"
     
  14. tocbacvjp

    tocbacvjp Gà Vô Đối

    đang thủ dâm nghĩ típ đề nghị anh em bình tĩnh;))
     
  15. anh em vào lauxanh.us bài nỳ được viết trong đó
     
  16. sori mọi người vì thời gian qua mình bận
     
  17. Hồi 12 : Tuổi Đời Mênh Mông ....



    Đêm đã về khuya . Mưa vẫn rơi tí tách , đèn đường đã tắt hết , thi thoảng một vài ánh đèn pha nhạt nhòa của 1 chiếc xe máy , hay ô tô nào đó phóng vụt qua , rồi trả lại cho con phố một không gian tối om và tĩnh mịch ,đâu đó văng vẳng tiếng rao của những người bán đồ ăn đêm . Bụng sôi sùng sục ,ngồi thu lu dưới mái hiên của một cửa hàng bán quần áo , tôi cũng chẳng buồn để ý xem phố này là phố gì nữa , đầu óc trống rỗng . Chiều tối , tôi chỉ biết rảo bước đi , đi mãi , đi không có định hướng nào cả . Đến khi mỏi gối , chùn chân gặp trận mưa rào , tôi mới chui vào đây để trú ...
    Ngước nhìn từng giọt nước đang nhỏ từ mái hiên xuống , tôi cảm thấy chạnh lòng . Vậy là cuộc đời sinh viên của mình đã được khởi đầu theo cách không thể ấn tượng hơn , chẳng biết giờ này mẹ đang làm gì ? Mấy hôm xuống đây , cứ tối nào là tôi cũng phải điện về nhà thông báo tình hình cho mẹ . Tối nay không thấy tôi điện , chắc mẹ phải lo lắng lắm . Liệu mẹ có xuống đây tìm tôi không , nếu biết tôi đang ở trong hoàn cảnh như thế này , mẹ sẽ buồn lắm ? Đã hai lần tôi khiến mẹ phải mất ăn mất ngủ rồi , nghĩ đến vậy , nước mắt tôi tuôn rơi lã chã ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Mẹ ơi ! Mẹ ...

    Cánh cửa mở toang ra , tôi ngước nhìn lên ! Thấy đôi mắt mẹ sưng húp . Đau xót tôi gào lên :

    _Mẹ ....!!!

    Tôi nhảy vào lòng mẹ , mẹ cũng ôm chầm lấy tôi , bế tôi lên , mẹ lấy tay quyệt nước mắt cho tôi nghẹn ngào :

    _Con đã đi đâu cả đêm qua vậy , con biết mẹ đã lo lắng cho con như thế nào không , mẹ đã đi tìm khắp ...?? -Chưa nói hết câu mẹ bật khóc nức nở .

    _Con xin lỗi ...con xin lỗi ! -Tôi cũng òa khóc theo .

    _Con không có lỗi gì cả ...lỗi là tại mẹ , mẹ đã không thể mang đến cho con trai bé bỏng của mẹ một gia đình trọn vẹn .-Mẹ ghì chặt tôi vào lòng .

    _Không , con không cần gì cả , con không cần ông ấy , con chỉ cần có mẹ mà thôi , chũng ta hãy cứ sống như thế này , mẹ nhé -Tôi nép vào lòng mẹ thổn thức .

    _Con trai tôi đã lớn rồi .- Mẹ mỉm cười , vuốt tóc tôi , và ôm thân hình bé bỏng đang run rẩy của tôi vỗ về :_Hãy là niềm tự hào của mẹ con nhé !



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    "Hãy là niềm tự hào của mẹ con nhé !" - Tiếng mẹ văng vẳng bên tai tôi , tôi cắn chặt răng . Cố không để bật ra tiếng khóc , tôi không thể mãi là một cậu bé yếu đuối như ngày xưa được , phải bản lĩnh hơn vì cuộc sống còn rất nhiều sóng gió phía trước ...



    _Buông tôi ra ! Buông ra ..!! -Tiếng quát của một người phụ nữ nào đó vọng đến giữa không gian im ắng , tôi giật mình .

    _Làm gì mà khó khăn với nhau thế , mới hôm qua còn tình cảm với anh lắm mà .-Là giọng một người đàn ông cười nham nhở :

    _Hôm nay cho anh nợ đi , mai anh trả !! Nhé kưng ..

    _Khốn nạn , buông ra ...

    _Đi theo anh đi em !

    _Bốp ..bốp ..

    _Á con phò này ! Mày giám tát tao hả ...này thì tát này ...



    Hết kiên nhẫn , máu trong người sôi lên . Tôi lao đến nơi đang xảy ra cãi vã ...



    _Chasttttt....!! - Gã đàn ông ngã sóng soài dưới đất sau khi lĩnh trọn cú đấm của tôi , vẫn chưa hết choáng váng gã trợn mắt nhìn tôi :

    _Mày ...mày là thằng nào !?

    Tôi đứng thẳng người , ưỡn ngực lên , đứng chắn trước người phụ nữ , mắt long lên sòng sọc . Đối với tôi , bất cứ kẻ nào đánh đập , ngược đãi phụ nữ và trẻ em đều thật đê hèn .

    _Ông cút đi trong khi tôi còn đang giữ được bình tĩnh .-Tôi gằn giọng .

    Gã đàn ông lập cập đứng dậy , chỉ tay vào mặt tôi lắp bắp :

    _Mày …oắt con , mày thích xen vào việc người khác …nhớ mặt tao đấy !

    Rồi gã quay đi , chay mất hút vào trong bóng tối .



    Tôi quay lại đỡ người phụ nữ dậy :

    _Cô không sao chứ ạ ?

    _Nhìn tôi già lắm hay sao mà cậu gọi tôi là cô ?

    _Vâng ! Chị ..chị không sao chứ , sao chị đi đâu về muộn vậy , con gái đêm hôm khuya thế này đi lại ngoài đường nguy hiểm lắm , chắc người thân của chị phải lo lắng lắm !

    _Người thân ..người thân à ..?-Người phụ nữ ngửa mặt lên trời cười sằng sặc , tiếng cười chua chát khiến tôi bối rối vô cùng . Cười một hồi rồi chị ta hất hàm hỏi tôi :

    _Thế cậu đi đâu vào giờ này , trông mặt cậu khôi ngô tuấn tú , chắc không phải loại đầu đường xó chợ , hay là trốn bố mẹ ra đây tìm mùi đời ?

    _Mùi đời …! –Tôi lúng túng gãi đầu , thực ra tôi cũng chả hiểu “mùi đời” theo tiếng lóng của chị ấy nói là cái quái gì cả , tôi ấp úng :

    _Không ..! Em …em !



    Bỗng nhiên bụng tôi sôi sùng sục …Người phụ nữ tròn mắt nhìn tôi :

    _À ! Thì ra là cậu đang đói .

    Nói đoạn chị ta bước mấy bước rồi quay lại hất hàm gọi tôi :

    _Đi thôi chứ !?

    _Đi đâu ạ ..?

    _Chẳng phải là cậu đang đói bụng sao ? Đi kiếm chút gì ăn chứ còn gì .

    _Nhưng ..em ..em !

    _Không sao , cậu cứu tôi , tôi phải trả ơn cậu chứ , đừng ngại !

    _.....

    _Nào , không nhanh người ta đóng cửa bây giờ !

    _Ùng ..ục ..!!-Cái bụng lại sôi lên , cơn đói trào lên cồn cào . Chẳng đắn đo gì nữa tôi liền chạy lại lấy cái balo rồi bước theo chị ý , thấy chị vừa đi vừa lầm nhẩm hát , bài gì nghe quen quen !? Hình như là bài “Tuổi đời mênh mông” của Trịnh Công Sơn .



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Quán phở hè đường về đêm khách vắng tanh , chủ quán cũng sắp sửa dọn hàng . Chỉ còn chờ 2 người khách cuối cùng ...

    _Soạp , soạp …!! –Tôi bưng bát phở lên húp sạch nước dùng . Đặt bát xuống liếm mép tỏ vẻ vẫn ..hơi thòm thèm .

    _Nữa không ? – Chị nhìn tôi hỏi , rồi không để cho tôi kịp trả lời , chị quay vào gọi bà chủ quán :

    _Cho thêm bát nữa đi !!



    Bát phở nóng hổi được bưng ra tiếp , thoáng chút ngại ngùng xã giao , tôi lại vục mặt vào ăn ngấu nghiến . Châm một điếu thuốc , rít một hơi , nhả khói ra rồi chị nhìn tôi thích thú :

    _Chà , cậu em ăn khỏe thật , lần đầu tiên chị thấy có người ăn liền 4 bát phở đấy .

    Đang nhồm nhoàm nhai tôi ngẩng lên nhìn chị ngạc nhiên :

    _Ơ , sao chị lại hút thuốc ?

    _Thì đã sao !

    _Con gái hút thuốc là không tốt !

    Chị lại ngửa mặt lên trời cười ngặt nghẽo trước ánh mắt khó hiểu của tôi , rồi chị lại đưa điếu thuốc lên môi , khuôn mặt chị khá xinh xắn , nhưng tiều tụy và đượm buồn , mái tóc cắt ngắn nhuộm màu hạt dẻ uốn xoăn lại . Chị chẳng nói gì cả , cứ ngước đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng tối trước mặt . Tôi cũng chẳng muốn hỏi nữa , hình ảnh con gái hút thuốc có lẽ tôi chỉ nhìn thấy trên phim ảnh , chứ chưa từng thấy ai hút ngoài đời cả , đúng là cuộc sống với tôi còn quá nhiều điều lạ lẫm …

    _Chị đã đi làm chưa ạ ? Hay còn đi học ! –Vừa ăn tôi vừa kiếm chuyện để phá tan bầu không khí im ắng .

    _Đi làm rồi ?

    _Vậy chị làm về cái gì ạ ?

    Rít hơi thuốc thật sâu , chị ngửa mặt lên trời phả khói rồi buông một câu lạnh lùng :

    _Làm gái ..!

    _Sặc ..!-Từng dòng nước phở sộc lên mũi , vơ vội lấy mấy tấm giấy ăn , tôi vừa lau vừa nhìn chị sửng sốt , miệng lắp bắp :
    _Làm ...làm ..làm gái ?
    Rít thêm một hơi thuốc nữa , chị phả khói vào khuôn mặt đang đần thối của tôi :
    _Cậu em cứ như từ dưới đất chui lên vậy ,thôi ăn tiếp đi .
    _Em đủ rồi !-Tôi buông đũa đứng dậy , trong lòng dậy lên một cảm giác ghê tởm xen lẫn khinh bỉ .
    Dường như chẳng mấy để ý đến thái độ đó của tôi , chị điềm nhiên hút nốt điếu thuốc ,giụi tàn rồi đứng dậy :
    _Tính tiền đi bà chủ ..!


    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Chắc tầm này cũng phải 1,2 giờ sáng gì đó . Bóng tối lờ mờ , xe cộ đã vắng hẳn . Giữa lòng đường có 2 người đang đi , một người khoác balo đi trước , một người đi sau ...
    _Cậu định đi đâu vào giờ này ?
    _Tôi về nhà .
    _Cậu có nhà ở đây sao ?
    _Chị đâu nhất thiết phải quan tâm đến điều đó !
    Có tiếng quẹt lửa đằng sau , rồi lại tiếng phả khói .
    _Cậu coi thường tôi lắm phải không ?
    _......
    _Phải không cậu trai trẻ ?
    _Sao chị cứ lẽo đẽo theo tôi thế nhỉ !-Tôi quay lại gắt : Chị về đi , chúng ta ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau , nên chẳng có chuyện gì để nói cả !

    Chị sững lại , nhìn tôi sửng sốt . Tôi lạnh lùng quay người bước đi tiếp .

    _Cuộc đời này không phải lúc nào cũng trải một màu hồng đâu cậu bé , nếu đã bước vào thì phải học cách đương đầu , nỗ lực vượt qua , và chấp nhận sự thật dù cho cay đắng và nghiệt ngã đên đâu . Tôi xin lỗi đã làm phiền cậu ...



    “Màu hồng à” Tôi vừa bước vừa cười thầm trong bụng . Cuộc đời mình từ lúc sinh ra đến nay được trải toàn màu hồng sao ??? Với lại chị ta , một gái làm tiền đâu có tư cách gì để dậy khôn tôi . Dù tôi có thể vẫn là cậu bé nhưng ít ra cũng là một tri thức tương lai , chị ta không có tư cách để nói chuyện chứ đừng nói dạy đời ...



    _Hụ ...hụ ...hụ ! -Bỗng có tiếng ho rũ rượi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi , tôi giật mình quay lại , xa xa , chị đang gục xuống , vẫn ho không ngừng , màn đêm như đang bao trùm và nuốt lấy bóng dáng nhỏ bé của chị , tôi bĩu môi quay người bước tiếp miệng lẩm nhẩm :

    _Ai bảo chị hút thuốc cho lắm vào !

    Tiếng ho vẫn miên man không dứt , đi được vài bước thì tôi sững lại , trong lòng bỗng dậy nên một niềm thương cảm :”Dù chị ta có là gì đi chăng nữa thi chị ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối , sao mình lại có thể vô tâm như vậy nhỉ ?”



    Tôi liền quay người chạy lại ...



    _Chị ...chị không sao chứ ! Chị bị cảm cúm rồi , hay là bị cảm lạnh ?-Tôi lật bật đỡ chị dậy , chị ngước đôi mắt đầy mệt mỏi và ngạc nhiên lên nhìn tôi , nhưng rồi lại húng hắng ho tiếp ...chao ôi ! Chiếc khăn mùi xoa của chị bê bết máu . Tôi hoảng loạn thật sự :

    _Nhà chị có gần đây không !! Nhà chị có gần đây không ? –Tôi hỏi dồn dập .Thấy chị khẽ gật đầu .



    Từ đằng xa , có ánh đèn pha ô tô đang đi đến , tôi lao ra giữa đường hua tay :



    _Taxi , taxi ..!!



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Cạch ..! –Cánh cửa mở ra , tôi dìu chị vào trong phòng , đặt chị lên giường , chị vẫn ho không dứt , hổn hển chị chỉ tay về phía tủ :

    _Thuốc ...trong đó ...lấy cho chị ...!

    Tôi cập cập lao đến tủ , mở ra bới loạn xạ :

    _Loại nào vậy chị ??

    _Cái hộp ..màu trắng ...cao cao !!

    _Đây rồi ! –Tôi cầm lên , chạy ra bàn rót ly nước rồi mang lại cho chị , chị vốc vài viên đưa vào miệng rồi uống nước ...cơn ho cứ xuôi dần , xuôi đân , đôi mắt chị mệt mỏi nhắm nghiền . Tôi đứng nhìn chị thở phào , rồi đảo mắt nhìn xung quanh phòng chị .

    Oh ! Đây là phòng của gái làm tiền sao , tôi thấy giống phòng của một khuê nữ hơn , trên trần treo hàng trăm con chim nhỏ nhỏ xinh xinh được gấp cẩn thận bằng giấy , tường nhà được dán giấy màu hồng , dán chi chít những bức tranh về phong cảnh , toàn là cánh đồng hoa , góc tường treo một lẵng hoa giấy được tết khéo léo , bàn ghế giường tủ đều được trang trí và bài trí rất đẹp , cả căn phòng toát lên một vẻ rất nên thơ và mơ mộng , tôi nhìn về phía bàn , bỗng sững người khi thấy một bức hình đen trắng đặt trên đó ,trong ảnh là một người con gái , mặc áo dài , mái tóc dài đen mượt , khuôn mặt xinh xắn e ấp dưới chiếc nón lá , đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ , hồn nhiên và yêu đời ...là chị đây sao ?

    _Cảm ơn cậu ...!- Tiếng chị khẽ vang lên , tôi giật mình quay lại .

    _Chị ...chị chưa ngủ à ?

    _Tôi không buồn ngủ ...! Chẳng phải cậu ghê tởm con người tôi lắm sao , sao lại cứu tôi lần nữa vậy ?

    _Mẹ em bảo , ra ngoài xã hội , nếu gặp người hoạn nạn thì phải giúp đỡ bằng khả năng của mình .

    _Kể cả đấy là một con điếm ..

    _Vâng ...kể cả là một con ...-Tôi đưa tay bịt miệng , suýt chút nữa đã nói nhịu theo .

    Chị lại ngửa mặt vẫn cái điệu cười sằng sặc quen thuộc , rồi chị với tay lấy bao thuốc trên bàn . Tôi liền giật lấy , vo chặt vào tay ném mạnh xuống đất :

    _Cái thứ này chẳng phải khi nãy suýt nữa nó đã giết chết chị sao ?-Tôi quát .

    Chị nhìn tôi sửng sốt , rồi lại cười tiếp :

    _Chết ...chết à ! Được vậy đã tốt !

    _Tại sao chị lại muốn chết ?

    _Đời là vậy đấy , nếu ai cũng muốn sống thì trái đất này sao chứa hết được , phải có người muốn chết chứ -Chị nháy mắt .

    _Chị ...-Tôi khẽ thở dài : Em không biết chị đang nghĩ gì , nhưng xem ra chị cũng có nhiều tâm sự .

    _Tâm sự ư ...-Chị ngẩng mặt lên nhìn những con chim giấy ...

    _Đây là hình của chị ạ ? –Tôi cầm bức ảnh lên .

    Chị ngoảnh lại nhìn tấm hình tôi đang cầm ...người con gái xinh tươi tràn đầy sức sống với nụ cười hồn nhiên và yêu đời ...ngày ấy ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Xe chuẩn bị chạy rồi , em về đi .

    _Anh .. đi nhớ viết thư về cho em nhé ! – Uyên nép mình vào lòng người con trai nức nở . Hôm nay người yêu cô đi nghĩa vụ quân sự , khung cảnh chia ly bồi hồi cảm xúc , 2 người bịn rịn không muốn rời nhau .

    _Anh hứa ...! Anh chỉ đi 2 năm thôi , rồi về ôn thi tiếp , em cũng phải cố gắng nhé , sắp sửa bước vào kỳ thi rồi , phải thực hiện ước mơ trở thành cô giáo em nhé ! Anh tin là em sẽ làm được , rồi chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau .-Người con trai nghẹn ngào ôm thân hình bé bỏng đang thổn thức của Uyên , thế rồi anh khẽ hôn nhẹ lên mái tóc người yêu ...rồi chạy theo đoàn người đang hối hả lên những chiếc xe quân đội ..

    Uyên thảng thốt chạy theo thét gọi :

    _Anh ! Anh ...

    Giọng cô lẫn vào những tiếng ồn ào , vẫy gọi , và cả tiếng nhạc quân hành , không khí đượm mùi chia ly của một buổi tiễn đưa những người con của quê hương lên đường đi nghĩa vụ . Cô cố gắng chạy theo , từng chiếc xe lao đi vun vút , cuốn theo từng đám khói bụi mù mịt , phía xa xa , người con trai cố nhoài người ra ngoài cửa xe , đưa cánh tay vẫy vẫy .. đoàn xe cứ đi xa dần , nhoà dần trước mắt Uyên ...

    18 tuổi , xinh xắn , học giỏi , mơ ước được đứng trên bục giảng . Uyên luôn là tâm điểm và là tầm ngắm của bất cứ gã trai nào trong làng , nhưng trái tim của cô đã thuộc về một người con trai tuy nghèo nhưng trí lớn , với những ước mơ và hoãi bão vượt ra khỏi biên giới của miền quê hẻo lánh ấy ....

    Nhà bố mất sớm từ khi Uyên còn nhỏ , được vài năm thì mẹ đưa về nhà một người đàn ông khác , Uyên gọi người ấy là dượng , với tính cách ôn hoà Uyên dễ dàng chấp nhận và coi người đàn ông ấy như người cha thứ 2 , dù sao nhà chỉ có 2 mẹ con , phải có một người đàn ông đứng ra gánh vác đỡ đần những việc lớn của gia đình chứ . Mẹ buôn bán ở chợ , dượng chạy xe ôm . Cuộc sống yên bình cứ thế trôi đi ....



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Uyên này , cậu có thư !

    _Đâu , cho tớ xin ! –Uyên sung sướng chạy lên đón nhận lá thư của cái Hân lớp trưởng , nó nháy mắt :

    _Lại của người ấy hả !

    _Không ! Không phải ..!-Uyên chối đây đẩy , nhưng như mọi khi , đôi má ửng hồng của cô đã là câu trả lời rồi . Lòng ngập tràn hạnh phúc Uyên khẽ kẹp cẩn thận vào cuốn vở , đôi mắt rạng ngời ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Giữa những tán cọ xanh mát , nắng chan hoà , tiếng chim hót líu lo , Uyên ngồi đọc thư anh viết , vẫn chỉ là những lời thăm hỏi , nhớ nhung , yêu thương nồng nàn da diết , hứa hẹn vào một tương lai hạnh phúc . Nhưng đối với Uyên thì cảm xúc luôn luôn mới , bao nhiêu những lời yêu thương đó của anh không bao giờ đủ đong đầy con tim đang mỏi mòn ngóng trông của Uyên . Anh đã đi được gần 1 năm rồi , một năm dài đằng đẵng , và cũng chỉ còn một tuần nữa là Uyên sẽ bước vào kỳ thi tốt nghiệp rồi lại thi Đại Học ! Sắp sửa vĩnh biệt đời học sinh để bước vào cuộc sống mới , nơi anh đang đứng ở đấy ...

    _Hãy đợi em anh nhé !-Uyên mỉm cười , đứng lên , 2 tay dang rộng ra , cô chạy giữa đồi cọ , tà áo dài trắng tung bay trong gió , nắng vẫn chan hoà xuyên qua từng tán lá , từng khóm hoa cúc dại rạng dỡ khoe sắc , bướm lượn dập dìu , chim kêu thánh thót ...xoay một vòng ,Uyên khẽ hát :

    “Mây và tóc em bay ..trong chiều gió lộng ...”



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Mang tâm trạng vui tươi và hạnh phúc , Uyên về nhà , dọc đường cô ghé chợ mua ít đồ ăn . Cô sẽ nấu cho mẹ và dượng một bữa thật ngon và thông báo tin vui là điểm tổng kết năm cuối cấp này đều giỏi cả ..và một niềm vui nữa thì chỉ mình cô biết .

    Về đến nhà , thấy cổng mở toang , chắc mẹ về rồi . Uyên dắt xe vào , thấy nhà vẫn vắng tanh , cô bước xuống bếp định cất đồ ăn , lên thay quần áo rồi mới xuống nấu ..Bỗng một cánh tay chắc nịch ôm chặt lấy người Uyên khiến cô nghẹt thở , chưa kịp sợ hãi thì lại một cái cằm đầy râu nhọn lởm chởm với cái miệng nồng nặc mùi rượu dũi vào gáy cô , theo phản xạ cô cắn chặt răng vào cánh tay đây lông lá , gã đàn ông hét :”A” lên một tiếng , rồi tát cô văng vào góc tường ...

    _Dượng !!!! –Cô bàng hoàng nhận ra người đàn ông đó chính là người cha thứ 2 của mình mà cô vẫn luôn tôn kính . Nhưng hôm nay nhìn ông ta như một con thú , đôi mắt đỏ ngàu long sòng sọc nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống .

    _Không ..Dượng !!-Cô vùng chạy ra , nhưng gã đàn ông đã đón đầu , cô lại rơi vào vòng tay hôi hám của gã , gã bế thốc cô lên , rồi đi vào trong buồng , mặc cô giẫy dụa , gào thét trong tuyệt vọng ...Gã ném cô vào trong giường và lao vào chồm lên người cô , từng mảnh áo dài trắng tinh khôi bay lả tả trước sức mạnh dục vọng của con quỷ mất hết tính người ...cô thét lên trong nỗi hoảng loạn tột cùng :

    _Không ! không ! Con xin dượng , con xin dượng ...dượng tỉnh lại đi ..không ..con ....

    Bỗng có một cái gì đấy xé toang cơ thể thiếu nữ của cô ra , đi sâu vào trong người , Uyên chưa kịp nhận thức thì một cảm giác đau đớn từ nơi sâu thẳm đó lan rộng khắp toàn thân ...cô nấc lên một tiếng :

    _Không !!!!!!!!! -Rồi ngất lịm . .



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Lách ..cách !-Có tiếng gì đó lôi Uyên thức tỉnh , cô mở mắt ra , gã đàn ông - người dượng đáng kính đang đứng dậy kéo quần lên , đôi mắt gã vẫn liếc tấm thân con gái loã lồ và bầm dập của Uyên , sợ hãi , Uyên với lấy chiếc gối che lấy thân hình đang phơi bày trước cặp mắt của con thú vật . Gã khẽ nhếch mép cười khẩy rồi nói gằn giọng :

    _Nếu mày nói chuyện này ra cho ai biết , tao sẽ giết cả 2 mẹ con nhà mày !

    Rồi gã bước ra ngoài , để lại Uyên với nỗi đau đớn , nhục nhã ê chề ..cô gục mặt xuống khóc nức nở ..rồi như không thể chịu đựng được sự thật nghiệt ngã ..cô lao đến bàn vơ lấy chiếc kéo , định kết liễu cơn ác mộng này . Bỗng cô sững lại khi nhìn thấy chiếc khăn mà anh đã tặng ngày xưa đang nằm dưới đất , cô run run cầm lền , hình ảnh của anh với nụ cười ấm áp hiện ra khiến con tim cô dịu lại , nhưng rồi trong lòng cô lại trào dâng một niềm chua xót ...mình đã không còn xứng đáng với anh nữa rồi ...tấm thân này đã bị vấy bẩn ...cô lại gục xuống thổn thức :

    _Anh ơi ! Giờ em phải làm sao đây ?? Phải làm sao đây ...!!



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Đã 2 ngày này Uyên không ra khỏi phòng , cô chôn chặt mình trong bóng tối ! Ngồi đờ đẫn nhìn lên trần nhà , tay vẫn nắm chặt chiếc khăn của anh như đang cố níu kéo , kiếm tìm một chút lý do , hy vọng nhỏ nhoi để có thể sống tiếp . Mỗi một tiếng bước chân , hay tiếng động nào từ nhà ngoài vọng vào cũng khiến cô rúm người lại vì sợ hãi . Cô sợ con quái vật đang sống chung với mình trong một căn nhà , và điều làm cô đau đớn và sợ hãi hơn cả chính là sự lạnh lùng, dửng dưng đến tàn nhẫn của mẹ . Dù cô chưa nói cho mẹ biết mọi chuyện vì sợ hắn sẽ làm hại mẹ , nhưng thấy tâm trạng của cô như thế mẹ cũng không hỏi thăm lấy một lời , ngày đến bữa cơm mẹ mang cơm vào rồi lại đi ra không nói không rằng ...nếu không có anh và tình yêu của anh thì Uyên cũng chẳng còn lý do nào nữa để mà tồn tại ...
    _Nó ngủ thật chưa ?
    _Hình như ngủ rồi ?
    Có tiếng xì xào ngoài cửa phòng khiến Uyên giật mình , cô vơ vội chiếc kéo đưa ra trước ngực để tự vệ .
    _Có chắc nó ngủ say thật rồi không ?
    _Chắc chắn mà , khi nãy em bưng cốc sữa vào em pha đủ liều mà !-Là tiếng của mẹ , Uyên sững người , chợt nhớ ra lúc ban tối mẹ có mang một cốc sữa vào , nhưng cô lại làm đổ hết ra chăn ...
    _Xong rồi anh phải hứa giúp em trót lọt vụ giấy tờ này nhé !-Tiếng gã dượng súc vật vang lên .
    _Tất nhiên là thế rồi , nhưng liệu có tin được chúng mày ko !-Giọng một người đàn ông lạ vang lên .
    _Anh không phải lo , nó đâu phải con gái em , ngày xưa lúc sinh nó ra mẹ nó chết vì bị băng huyết nên lão ấy đón em về làm vú nuôi , em nuôi nó 18 năm bao nhiêu khổ sở , giờ đã đến lúc nó phải đền đáp ơn em chứ !-Tiếng mẹ cười văng vẳng trong đêm tối ghê rợn , Uyên nghe thấy tai mình ù đi , đất dưới chân như nứt ra ...đây là điều mà một con người có thể tin được ư ??? Cô muốn khóc mà không thể khóc được vì 2 ngày qua đã khóc cạn hết cả nước mắt rồi ...vậy là từ khi sinh ra đến giờ cô luôn sống với sự giả dối , trong tận cùng đau đớn và tuyệt vọng , cô đưa chiếc kéo lên nhằm cổ mình đâm xuống ...
    _Đoàng !!!-Một tiếng sét rền vang ngoài trời , Uyên sững lại . Ông trời cũng đang giận giữ với những việc quá giới hạn chiu đựng của một con người chăng , Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ , ánh chớp nhập nhằng ...bỗng ý trí sinh tồn trong cô trỗi dậy , phải rồi ! Cô vẫn còn một lý do để sống mà ..cầm chiếc khăn của anh lên để cảm nhận sự ấm áp quen thuộc và khẳng định niềm tin mãnh liệt ...
    _Cạch ..cạch !-Có tiếng rón rén mở cửa , Uyên liền lao tới đóng sầm cánh cửa đang hé rồi chốt phía trong lại . Ở ngoài khẽ xì xào rồi văng lên tiếng thoá mạ của người đàn ông lạ mặt .
    _Mẹ kiếp ! Sao chúng mày bảo đánh thuốc mê nó rồi !
    _Rõ ràng lúc em vào thấy nó uống cạn ly sữa rồi mà .-Tiếng người đàn bà mà Uyên vẫn gọi là mẹ vang lên .
    _Con ranh !! Mở cửa ra mau ..!!-Gã dượng đốn mạt vừa xô cánh cửa vừa quát .
    _Rầm ! Rầm !!
    Uyên lùi lại , rồi cô lao đến tủ , vơ lấy cái túi nhét vội chút ít quần áo ,quyển nhật ký , và 1 chỉ vàng cộng với tiền cô giành giụm được định để thi đại học xong sẽ tìm lên thăm anh . Rồi cô lao ra mở cửa sỗ , mưa phả vào mặt cô lạnh buốt , ánh chớp loé lên .. không chút do dự cô nhảy ra ngoài ,chạy vào trong màn đêm bão bùng , mặc nước mưa táp vào mặt , mặc cho sấm sét vẫn đang điên cuồng gào thét trên đầu , cô vẫn chạy , vì giờ đây , có xuống 18 tầng địa ngục vẫn còn tốt hơn là ở trong căn nhà đó ...

    Thân gái dặm trường , cô vẫn mải miết đi theo tiếng gọi của con tim , vì anh chính là sự sống của cô ! Là sợi dây duy nhất còn níu giữ cô ở lại với cuộc sống . Cô đi theo địa chỉ thư , tìm đến nơi thì đồng đội nói là anh đã thuyên chuyển công tác đi nơi khác .Không chùn bước , cô vẫn đi tiếp với một trái tim đang cháy bỏng , và nguồn sống duy nhất là tình yêu giành cho anh . Theo những lời chỉ dẫn đưa cô đến một đơn vị ở một vùng biên giới xa xôi mãi tận phía Nam .
    _Em hỏi Trung à , có phải ở quân khu 2 vừa từ bắc chuyển vào không ?
    _Dạ vâng ạ !

    _Em chờ một chút , cậu ấy đang đi sắm đồ với vợ chưa cưới .

    _Vợ à ? Chưa cưới sao ...??-Uyên choáng váng tựa lưng vào tường để khỏi ngã khuỵ , để tìm anh cô có thể đi hàng trăm nghìn cây số nữa cũng được . Nhưng để nghe cái tin sét đánh này thì cô lại không còn chút sức lực nào để mà đứng vững nữa .

    _Em làm sao vậy ! Không được khoẻ à ?-Người lính gác cổng sốt sắng .

    _Không ...em ...không sao !-Uyên hổn hển trong hơi thở đứt quãng , nhưng từ trong tận đáy lòng cô vẫn chưa tin những điều người lính kia nói là sự thật , có thể là Trung khác , mà cũng từ bắc mới chuyển vào thì sao , cô nhất quyết không tin , không thể tin được .

    _Em là gì của Trung vậy ?-Người lính hỏi thăm dò .

    _Em là bạn ...không , là em gái anh ạ !-Uyên ngập ngừng .

    _À ra vậy , thế thì chuẩn bị ăn mừng đi thôi , cái thằng Trung này thế mà đào hoa , mới vào đây được 2 tháng đã cưa được con gái của thủ trưởng , tương lai là được chuyển về thành phố , và có khi còn được sang Nga học khí tài nữa cơ .

    Từng lời nói của anh lính không lọt vào tai Uyên , cô gạt bỏ hết ngoài tai , vì cô không tin , rõ ràng anh ta nói dối . Cố nén xúc cảm trong lòng , cô lầm lũi đi ra .

    _Kìa em đi đâu vậy , không đợi cậu ấy à , cậu ấy sắp về rồi đấy .

    _Em đi ra ngoài này một lát anh ạ !-Cô vẫn bước đi trước ánh mắt khó hiểu của anh lính . Đi được một quãng cô nấp vào một gốc cây .

    Cô muốn chứng minh những điều đơm đặt của anh lính kia không phải là sự thật , hoặc là người con trai cũng tên là Trung kia không phải là người mà cô hằng mong mỏi ...

    Bỗng có tiếng động cơ ô tô đang đi đến , Uyên núp vào , chiếc Uoat đi qua chỗ Uyên rồi đỗ xịch trước cổng đơn vị . Uyên run run ngó ra , cánh cửa mở , một đôi nam nữ nói cười ríu rít bước xuống xe , người con trai xách theo 2 túi chăn gối , cô gái thì khoác tay người yêu tình tứ . Mắt Uyên hoa lên , cô khuỵ hẳn xuống ...Đó chính là anh !! Vẫn nụ cười hiền đôi mắt yêu thương và trìu mến , nhưng lần này thì lại không phải là giành cho cô , mà là cho người con gái xa lạ kia ...cô cười trong nỗi cay đắng nghẹn ngào ...hoài bão , trí lớn của anh là đây sao ..?? Bỗng nhiên đất trời đảo lộn , cô ngã lăn ra ngất xỉu ...

    Chẳng biết mê man bao lâu , cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng , chỉ có một chiếc giường , một cái bàn nhỏ , cằn phòng trống rỗng và lạ lẫm . Chưa kịp nhận thức được điều gì thì cánh cửa phòng bật mở , một gã đàn ông trung niên bặm trợn bước vào , nói những thứ tiếng gì đó , rồi lao vào cô ...Uyên hét lên một tiếng rồi lại ngất xỉu tiếp ...
    Lần thứ 2 tỉnh dậy , cô thấy trên người mình chẳng còn mảnh vải nào , cơ thể đau đớn bải hoải như cái lần bị dượng làm nhục ..
    _Cạch !-Cánh cửa phòng lại mở , lần này là một gã trẻ hơn , nhưng lùn tịt và béo ú , vẫn nói cái thứ tiếng lạ hoắc , gã lại lao vào cô như con hổ đói ...trong cơn hoảng loạn tột cùng , cô lờ mờ nhận ra điều kinh khủng đang xảy ra với mình ...


    Cô đang ở trong một nhà chứa sát biên giới Campuchia ....



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥
     
  18. ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Vậy ...làm thế nào chị trở về được Hà Nội -Tôi bần thần .
    _À , nhờ có một đợt truy quét tội phạm ma tuý đang lẩn trốn xung quanh khu vực ấy , có lục soát tất cả nhà chứa , lợi dụng lúc hỗn loạn chị trốn thoát , rồi tìm đường về đây .-Chị vẫn nhìn lên những cánh chim giấy trả lời tôi , đôi mắt không biểu lộ chút cảm xúc .
    _Chị có biết tại sao lại sa vào đó không ? -Tôi nắm chặt tay run run .
    _Lúc đầu chị không biết , sau này nghe bà chủ kể lại là có 2 người đàn ông đi qua , thấy chị nằm ngất bên đường nên đã bế chị lên xe rồi mang qua đó bán cho nhà chứa -Chị vẫn nói bằng một giọng vô cảm .
    _Trời ơi !!! -Tôi nghiến chặt răng , đưa 2 tay ôm đầu . Cái đầu non nớt của tôi chưa thể tiếp nhận sự thật này lại có thể tồn tại trong thế gian .
    _Tại sao ! Tại sao chị lại vẫn tiếp tục quay lại con đường cũ , trốn thoát rồi , sao không làm lại cuộc sống !-Tôi gào lên trong nước mắt .
    _Chị còn có cuộc sống để mà làm lại sao , em trai ?
    Tôi sững người , ngẩng lên nhìn chị , chị vẫn giương cặp mắt vô hồn nhìn những con chim giấy treo trên trần .Tôi chết lặng , bấy lâu nay tôi luôn nghĩ tôi là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời , vậy mà giờ đây so với chị , những đau khổ mà tôi đã nếm trải chỉ như những hạt muối ngoài biển khơi . Tôi muốn nói , nhưng không biết nói như thế nào , dường như mọi lời an ủi hoa mỹ nhất trên đời đều vô nghĩa trước nỗi đau của chị ...tôi vẫn ngồi chết lặng ...


    "Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng ..." -Vẫn đang ngước lên nhìn những con chim giấy chị khẽ hát .
    "Trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me .."-Tôi bỗng nhiên buột miệng hát theo.


    Chị ngoảnh nhìn tôi sững sờ . Hai hàng nước mắt tuôn dài trên má , tôi nhìn chị mỉm cười khẽ gật .


    "Em và lá tung tăng , như loài chim đến , và đã hát giữa phố nhà .." -Cả hai chúng tôi cũng cất cao giọng hát , tôi say xưa gõ tay vào bàn đệm nhịp :


    "..Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộng. Tuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kia. Em là đóa hoa lan hay quỳnh hương trắng thơm ngát từ đất đai quê nhà có tình yêu.
    Thời thơ ấu bướm hoa và chim cùng mưa nắng. Em đứng bên đời tự do yêu đời thiết tha..."


    Phải rồi !! Có những nỗi đau không thể an ủi bằng lời . Mà phải bằng cả tâm hồn , đồng cảm và sẻ chia ...căn phòng nhỏ vang lên những giai điệu thánh thót được hát lên bởi 2 tâm hồn đã tìm được niềm vui , niềm lạc quan yêu đời ở nơi bùn lầy và tối tăm nhất của cuộc sống ...ngoài trời ! Bình minh đã hé rạng ....



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Ngày hôm sau , chúng tôi đã cùng nhau đi dạo khắp Hà Nội . Cùng ngắm cảnh thảo luận về cuộc sống , giữa tôi và chị hầu như đã không còn những mặc cảm , không còn ranh giới giữa 2 thân phận xã hội khác nhau . Tôi không còn thấy ở chị hình ảnh của một cô gái làm tiền bất cần đời đêm hôm trước nữa , chị nói chuyện sâu sắc , gần gũi , pha lẫn chút gì đó tinh nghịch và hồn nhiên .Tôi như tìm được một người tri kỷ vậy , có thể thoải mái trút bầu tâm sự và những suy nghĩ dự định trong tương lai .

    Chiều hôm ấy chị tiễn tôi ra bến xe ...

    _Vậy là đã hơn một năm rồi em không gặp lại cô bé đó hả .
    _Vâng !-Tôi rảo bước bên chị , ngước mắt nhìn lên trời , nắng chiều vẫn đang toả những ánh sáng ấm áp xuống phố phường , nhộn nhịp và đông đúc .
    _Thật không ngờ em tôi lại có một chuyện tình đẹp và lãng mạn đến như vậy ! Chị thật ghen tị với cô bé đó !-Chị quay sang tôi nháy mắt :_Thế em có định đi tìm cô ấy không ?
    _Chắc chắn là em sẽ đi , dù cho cô ấy có đi đến tận chân trời góc bể , em vẫn sẽ đi tìm !
    _Đó là điều chị mong muốn ở em , nhưng trước hết phải nỗ lực phấn đấu trong cuộc sống em nhé , nỗ lực không ngừng ! Có vậy thì mới có thể tìm và bảo vệ được người mình yêu em trai ạ !
    _Vâng ạ ! Em sẽ cố gắng , và cả chị cũng vậy nhé !
    _Sao cơ !?
    _Hãy từ bỏ cuộc sống đấy đi , hãy làm lại đi chị ,tìm một công việc khác ! Ôn thi lại đại học ...em muốn có một ngày được thấy chị đứng trên bục giảng !
    _Làm lại sao ?-Chị trầm ngâm .
    _Phải ! Vẫn chưa quá muộn mà chị !-Nói xong tôi mở balo ra lấy ra một tập tranh đưa cho chị :
    _Em tặng chị này ! Của em vẽ đấy !
    _Oh ! Thật vậy sao , em vẽ đẹp quá ! -Chị cầm lấy giở từng bức tranh reo lên thích thú .
    _Em thấy phòng chị dán nhiều ảnh phong cảnh , đồng hoa , nên em nghĩ là chị sẽ thích nó ! Em cũng rất thích vẽ tranh phong cảnh !-Tôi nháy mắt .
    _Nhiều thế này , chị sẽ dán khắp phòng mình luôn !-Chị nở nụ cười rạng ngời hạnh phúc . Tôi cũng cười theo , chúng tôi cứ lững thững đi bộ , thoắt cái đã đến bến xe . Bỗng chị cầm tay tôi lên giúi vào đó một ít tiền .
    _Chị ...
    _Em cầm lấy !-Chị ngắt lời tôi :-Đây là những đồng tiền nhơ bẩn của chị , nhưng em hãy làm cho nó trong sạch và có ý nghĩa bằng cách hãy dùng nó để về nhà , về với mẹ ..em nhé !
    Tôi dưng dưng nước mắt , nghẹn ngào không nói được thành lời

    _Từ khi sinh ra đến nay chị đã sống một cuộc đời vô nghĩa , nhưng khi gặp em . Chính em đã khiến cho chị cảm thấy cuộc đời này còn có một chút ý nghĩa , cậu bé ăn 4 bát phở ạ !-Hai hàng lệ tuôn dài trên má chị , lần đầu tiên tôi thấy chị khóc , ngay cả đêm qua , khi kể về cuộc đời mình , chị vẫn lạnh lùng dửng dưng như kể về người khác . Bỗng nhiên chị nhón chân hôn nhẹ lên má tôi :
    _Hãy đi tìm công chúa mít ướt của em , và hãy làm cho cô bé đó hạnh phúc em nhé !-Chị nhìn tôi mỉm cười ..
    Bỗng một chiếc xe khách đỗ xịch lại , giọng anh lơ xe oang oang :
    _Nào ! Phúc Yên - Việt Trì -Phú Thọ lên xe nào !!
    Chị nhìn tôi gật đầu :
    _Về nhà đi em ...!
    Rồi chị quay người bước đi , lén lau những giọt nước mắt đang tuôn rơi , gã lơ xe lôi tôi xềnh xệch , tôi cố nói với theo :
    _Chị ! Hãy hứa với em , hãy sống thật tốt nhé ...em tin ở chị !

    Chị vẫn lầm lũi bước đi ,đôi vai gầy khẽ rung ...

    Rồi tôi nhảy lên xe , lòng vẫn tràn ngập xúc động và lưu luyến . Người phụ nữ ấy đã dạy cho tôi quá nhiều điều ,những bài học quý giá mà tôi sẽ mang theo trong hành trang bước vào đời , chẳng biết sau này liệu có còn gặp lại nhau nữa không , thôi tuỳ duyên vậy . Dù thế nào cũng mong chị ấy sẽ sông tốt hơn ...bỗng trong xe có tiếng xôn xao cắt ngang những suy nghĩ của tôi :
    _Tai nạn kìa !
    _Ừ , đông quá , chắc tai nạn thật rồi .
    _Giấy ở đâu bay lả tả thế nhỉ ?
    Lòng tôi nhói lên một linh cảm không lành , tôi quay ngoắt đầu nhìn lại ..qua cửa kính hậu , thấy xa xa , một đám đông đang xúm lại , ngày một đông hơn , từng đám giấy gió thổi bay lất phất trên không trung ..tôi định thần nhìn kỹ ...là tranh của mình ư ..???
    _Bác tài , cho cháu xuống xe , cho cháu xuống xe !
    Gã tài xế nói với xuống :
    _Đi rồi không xuống được đâu !
    Tôi điên tiết đấm vào cửa :
    _Cho tôi xuống mau ...

    _........

    _Hự ..!-Tôi ngã văng xuống đường sau cú đạp của gã lơ xe , ném cái balo vào lòng tôi hắn buông câu thoá mạ rồi chiếc xe phóng vút đi , tôi nhìn về phía đám đông đang đứng lố nhó ở đó , tim đập thình thịch . Rồi tôi chạy ào đến ....tiếng lao xao của đám đông đang xúm vào với ánh mắt tò mò lẫn thương cảm ngày một rõ hơn :

    _Sao thế , tai nạn à ?

    _Đâu ! Thấy cô ta ôm một tập tranh lao vào chiếc xe con đang đi tới .

    _Chết rồi à ?

    _Tông mạnh thế thì sao mà sống được !

    _Chắc tự tử vì tình đây ..

    _Ờ , chắc thế !

    _Nhìn cũng xinh xắn mà lại chết sớm , phí thật !

    _Nào ! Nào ! Dân phòng đây ! Tản hết ra , chờ công an đến đo đạc hiện trường !!

    Tôi cố chen vào nhưng không được ,tôi cắn chặt răng :"Không phải chị , chắc không phải chị rồi" .Nhưng nhìn lên trời và cả dưới đất , từng bức tranh của tôi vẽ bay tản mác thê lương , lòng tôi thắt lại ....

    _Nào ..đã bảo tránh ra ! Xúm vào làm gì ?! Công an đây !

    _Xem có giấy tờ tuỳ thân gì không ?

    _Thấy toàn tranh là tranh , co bé này chắc là hoạ sĩ ...

    _Đây , cái bóp đây rồi !

    _Có giấy tờ chứng minh gì không ?

    _Toàn mỹ phẩm ...à không , có tờ giấy đây này

    _Xem nào ..!

    _Tên là Mỹ Uyên à ...cái gì đây nhỉ ...?

    _Mẫu xét nghiệm ..

    _HIV

    _...Dương tính ...

    Giọng người công an tuy nhỏ nhưng rành mạch và rất rõ ràng ,tôi sững lại . đám đông phía trong nhao ra ngoài sợ hãi ,đam đông phía ngoài thì chưa hiểu chuyện gì xảy ra , nhưng họ cũng nhanh chóng hiểu :

    _Cái gì đấy !

    _Eo ơi , con này bị sida

    _Trời ! Thế hả , thảo nào tự kết liễu là phải thôi

    _Tránh xa ra không máu nó bắn vào người bây giờ

    _Chắc là cave , biết bị sida nên mới tự tử

    _May mà nó chết , không thì lại lây sang cho bao nhiêu người

    _.....

    _.....

    _.....

    _Này này , cậu thanh niên kia , đi ra !

    Từng giọng nói cay nghiệt , độc địa vang lên , nhưng tôi lúc này chẳng nghe thấy gì cả . Chị kia rồi , đang nằm dưới đất , đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm trong giấc ngủ ngon , đôi môi như đang mỉm cười giải thoát ...

    "Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng ..." -Có tiếng hát thì thào văng vẳng bên tai , tôi ngước nhìn những bức tranh vẫn đang bay trên trời , mắt tôi nhoà dần đi , nấc nghẹn ...Bỗng từng bức tranh hoá thành cánh đồng hoa , sông suối , đồi núi ...cảnh vật hỗn loạn xung quanh biến mất ...

    "Trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me .."-Lại tiếng hát thì thào ...giọng của chị ư ? Tôi đưa tay quyệt những dòng nước mắt ...chị kia rồi , tà áo trắng tinh khôi tung bay trong gió , mái tóc tóc dài thướt tha mơ mộng , chị đang chạy giữa cánh đồng hoa , nắng ngập tràn hạnh phúc . Chị cúi xuống hái một bông hoa lung linh và thơm ngát , rồi khẽ mỉm cười , nụ cười hồn nhiên , yêu đời và thoát tục . Như chưa từng biết đến nỗi đau khổ , bi ai của trần thế . Bỗng chị quay lại nhìn tôi ,vẫn giữ nụ cười rạng rỡ , chị khẽ gật đầu ....Giọng hát lại vang lên :

    "Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộng
    Tuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kia
    Em cùng đóa hoa lan hay quỳnh hương trắng
    Thơm ngát từ đất đai quê nhà

    Có tình yêu
    Thời thơ ấu, bướm hoa và chim cùng mưa nắng
    Em đứng bên trời tự do, yêu đời thiết tha

    Bao đường phố em qua nắng lên đứng chờ
    Đường dìu chân em đi đến những miền xa
    Thăm ruộng đất bao la những làng quê cũ
    Mùa cây trái níu chân về

    Như là những bông hoa trong thành phố này
    Tuổi đời mênh mông quá búp non đầu cây
    Em về giữa thiên nhiên em cười em nói
    Như sóng đùa biển khơi"


    Bóng chị nhoà dần , bài hát vẫn văng vẳng , nhưng cũng xa dần ..xa dần . Hai hàng lệ tuôn rơi , nóng hổi . Tôi mỉm cười khẽ nói :



    _Chị ! Chị đã về ...



    ๑۩۞۩๑♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Còn Nữa)♥•´¯) ๑۩۞۩๑♥๑۩۞۩๑
     
  19. Hồi 13 : Hoài Niệm

    "Đi một ngày đàng , học một sàng khôn"

    Câu tục ngữ đã quá dỗi quen thuộc đối với bất kỳ ai đang chảy trong mình dòng máu Việt Nam , ngay từ lúc chúng ta chưa biết chữ , chúng ta đã biết đến nó qua những câu cửa miệng của người lớn . Quen thuộc là vậy, cũ kỹ là thế, nhưng không bao giờ lỗi thời với mọi thế hệ : Quá khứ , hiện tại , tương lai .

    Và đương nhiên là tôi đang rất thấm thía cái mệnh đề mà mình hay nghêu ngao thuở còn đang tập đọc , tập viết ...

    Chỉ với 5 ngày tự lập đầu tiên của cuộc đời, tôi đã có những trải nghiệm mới mẻ hơn . Những bài học đầu tiên trong những ngày chập chững vào đời, không phải từ những người thầy đáng kính đứng trên giảng đường với những kiến thức có hệ thống , thời đại và vĩ mô . Mà đơn giản chỉ là ở những bác xe ôm , bốc vác , thợ hồ , những đứa trẻ đánh giày , bán đồ lưu niệm (), những thằng móc túi () , những "đồng nghiệp" sinh viên ()..v..v... và chị - một cô gái ở tận cùng đáy xã hội ()...Chính họ đã dạy cho tôi những bài học sần sùi và gai góc , nhưng đã giúp tôi có một cái nhìn chân thực hơn về cuộc sống , nơi mà mình sắp sửa bước vào .

    Không hề đơn giản ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Đã hai ngày kể từ khi trở về từ Hà Nội .Tôi vẫn chưa thể nguôi đi nỗi buồn, nỗi hụt hẫng trong lòng . Chị đã mỉm cười yên nghỉ, để lại cho cuộc đời và tôi biết bao câu hỏi về sự trầm luân của kiếp người, về sự nghiệt ngã của số phận, và về lòng trắc ẩn trong xã hội hiện nay, có còn tồn tại không ?

    _Hiếu ! Ra ăn cơm đi con !-Tiếng mẹ gọi hôm nay sao mà thân thương lạ .

    _Dạ vâng ! Con ra ngay ạ !



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Bữa cơm của gia đình tôi, chỉ có tôi và mẹ . Trước đây thi thoảng đi qua nhà ai vào giờ này , liếc vào thấy cảnh tượng xum vầy , đông vui , đầm ấm , nói cười rôm rả . Dù cố gạt bỏ nỗi buồn và những suy nghĩ lại đang xới lên trong đầu, nhưng đọng lại vẫn cứ là một cảm giác chạnh lòng , tủi thân ...

    _Đang nghĩ gì vậy con ? Hôm nay mẹ nấu nhiều cơm đấy, sắp nhập học rồi phải ăn nhiều vào mới có sức, có thực mới vực được đạo mà ...này ăn thử món cá xem ...!

    _Vâng ! Con xin - Đón nhận miếng cá mẹ gắp, tôi cảm thấy cay cay nơi sống mũi . Chạnh lòng, tủi thân ư ? Tôi còn muốn cái gì nữa khi có một người mẹ chăm bẵm yêu thương tôi đến như vậy . So với chị thì ông trời vẫn còn đãi ngộ tôi tốt chán . Hạnh phúc của một gia đình ư ...? Bỗng nhiên tôi nhìn mẹ mỉm cười :

    _Mẹ cũng ăn đi này, con thấy dạo này mẹ gầy lắm !

    Mẹ đón miếng thịt tôi gắp với đôi mắt ngạc nhiên và khó hiểu :

    _Ông tướng hôm nay làm sao thế, mọi hôm chỉ biết cắm cúi ào ào ăn, hôm nay tự nhiên lại gắp cho mẹ nữa cơ đấy ?

    _Cơm mẹ nấu lúc nào cũng ngon !-Tôi nháy mắt rồi cười đánh trống lảng . Tự nhiên thấy trong lòng ấm áp lạ , đã từ lâu tôi đã lãng quên mất cái cảm giác này bởi những suy nghĩ mặc cảm tủi thân kiểu trẻ con . Mà không hề biết rằng hạnh phúc gia đình vẫn luôn hiện hữu bên tôi , bên người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì tôi . Kể từ lúc tôi sinh ra , thì mẹ và tình yêu của mẹ đã chính là gia đình của tôi rồi .

    Phải ! Nên bằng lòng và hạnh phúc với những gì mình có , bởi đó là món quà mà cuộc sống đã ưu ái dành cho mình .

    Chưa bao giờ ăn một bữa cơm ngon như hôm ấy ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Buổi chiều , mẹ đi làm . Tôi vẫn ngồi với những suy nghĩ miên man trong đầu về cuộc sống , tương lai ... Chao ôi ! Cái đầu tôi muốn nổ tung lên mất , sao tôi không thể dừng suy nghĩ và để cho nó thư giãn một chút nhỉ ?

    _Cộc ! Cộc ! –Bỗng có tiếng gõ cửa .

    _Ai đấy ?

    _Đại ca ! Là em đây –Tiếng thằng Sơn .

    Tôi ra mở cửa ,nó nháy mắt nhìn tôi với cái điệu cười quen thuộc :

    _Trà đá đi đại ca !



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    Nhâm nhi ngụm trà đá mát rượi , xuôi lòng , tôi nhìn lên cổng trường cấp 3 cũ của mình . Cũng sắp khai giảng rồi , đâu đó một vài tốp học sinh đến , hình như là tập văn nghệ cho lễ khai giảng . Nhìn tụi nó tôi bồi hồi nhớ lại cảnh tượng chia tay cuối cấp cách đây mấy tháng . Cả lớp học ngập đầy phượng và bằng lăng , thành quả của tụi con trai chúng tôi dậy từ 3h sáng để đột nhập vào uỷ ban hái trộm . Vì những cây phượng ở trường học đã trụi thùi lụi từ mấy hôm trước rồi , nên chúng tôi phải liều mình vậy , chia tay mà không có mấy món quen thuộc đó mất chất học sinh lắm . Tụi con gái khá là bất ngờ , có một vài đứa không cầm được nước mắt , mấy thằng tôi thì quần áo xộc xệch , lấm lem , te tua vì bị bảo vệ và chó ở uỷ ban đuổi chạy bán sống bán chết , những vẫn nhe răng cười , những nụ cười gượng gạo , nghẹn ngào ... Đứa nào cũng ý thức được rằng đây sẽ là buổi nghịch ngợm cuối cùng của tuổi học trò ...

    Thằng Sơn như cũng có cùng tâm trạng với tôi, hôm nay thấy nó là lạ .

    _Đại ca !-Bỗng nó quay sang tôi .

    _Gì vậy ?

    _Đại ca có chút tin tức nào của sếp không ?

    Bỗng nhiên nó lại nhắc đến nàng , bất giác tôi quay nhìn về phía cổng trường , có 2 cô cậu học sinh muộn học đang đứng tần ngần trước cổng , là tôi với nàng sao ?

    _Đại ca !! Sao ko trả lời em vậy ?-Giọng thằng Sơn lại cất lên phá tan những hình ảnh ký ức vừa hiện về trong tôi . Tôi thất thần quay sang nó .

    _Không ...tao ! Kể từ ngày ấy , không có một chút tin tức nào của Ngọc cả ..!

    _Đại ca sẽ đi tìm sếp chứ ?-Nó có vẻ nghiêm túc .

    _Uhm , nhưng không phải lúc này .-Tôi trầm ngâm .

    Nó khẽ thở dài :

    _Sếp đã rất khổ tâm ...hôm ấy khi đưa bức thư gởi đại ca cho em, sếp đã khóc rất nhiều, khiến thằng em đây cũng ko cầm được nước mắt .

    Nghe nó nói mà tim tôi nhói đau , cái thằng chết tiệt ! Khi không lại đem chuyện cũ nhắc lại .Tôi cúi gằm mặt xuống , mím chặt môi mà cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt mặn chát đang nhỏ xuống ly trà đá . Dù nó không nói thì tôi cũng biết mà ..biết công chúa mít ướt là đồ nói dối ...nói dối xấu xa ...

    _Em đã định chạy sang báo tin ngay cho đại ca ngay , nhưng sếp đã ngăn em lại , bắt em phải hứa là khi nào sếp đi rồi mới được sang đưa thư cho đại ca . Em xin lỗi ...nếu biết trước đại ca buồn như vậy em đã ...

    _Mày im đi !-Tôi đưa 2 tay bịt chặt tai , hét lên ngắt lời nó .

    _Dạ vâng ! Em im ..-Nó tiu nghỉu .

    _Mày cứ ngồi đây đi , tao về trước đây . –Tôi đưa tay lau nước mắt rồi đứng dậy . Nếu cứ ngồi nghe cái thằng này thêm lúc nữa chắc tôi lại khóc oà lên mất .

    _Đại ca ! Khoan đã –Nó gọi giật giọng .

    _Gì , cứ nói đi ?

    _Đại ca ! Em sắp đi rồi , em ra đây chào anh .

    Tôi sững người khi nghe nó nói vậy , tôi liền quay lại hỏi :

    _Mày đi đâu ? Không ôn thi tiếp năm nữa à !?

    _Em có ôn thêm 100 năm nữa cũng thế mà thôi ,tài hèn sức mọn , không học tanh tưởi như đại ca được -Nó nhe răng cười .

    _Thế mày định đi đâu ?

    _Em đi buôn !

    _Cái gì !?? – Tôi bật cười sằng sặc :

    _Mày mà đi buôn á , giờ tường nhà vệ sinh cứng lắm , không đục được đâu , với lại chị em giờ cũng cảnh giác lắm ông tướng ạ .

    _Đại ca cứ trêu em thế !-Nó đỏ bừng mặt .

    _Uh , thì không trêu nữa , thế rốt cuộc là mày định buôn cái gì và ở đâu ? –Tôi nghiêm giọng.

    _Em qua chỗ ông chú em bên Cộng hoà Séc đại ca ạ !

    _Vậy hử ?

    _Vâng ! Ông ý bảo lãnh em sang .

    _Tốt , nhưng sang đó cuộc sống phức tạp hơn nước mình nhiều , mày thích nghi đc ko ?

    _Em nghĩ là được ! Em qua đó nếu làm ăn tốt em sẽ bảo lãnh đại ca sang nhé .

    _Thôi tôi xin ông , chỉ cần ông vác cái xác lành lặn về là tôi mừng thay cho bố mẹ ông lắm rôi , sang đó nhìn trộm phụ nữ là đi tù đấy , vớ vẩn mấy thằng cai ngục nó đánh cho mày thành thái giám luôn ấy chứ !

    _Đại ca lại trêu em rồi , đại ca đứng lại không !!- Nó vùng dậy đuổi theo tôi , 2 thằng dồn nhau chạy vào trong trường , rồi lại chạy vòng quanh sân trường . Mệt nhoài , chúng tôi chạy lên lớp học cũ , mỗi thằng một cái bàn nằm thở dốc .

    _Đại ..ca !

    _Tao nghe nè .

    _Đại ca phải đi tìm sếp nhé .

    _Uhm ...

    _2 người đều là những người em rất quý và kính nể , nên em luôn mong 2 người có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi .

    Nghe nó nói với giọng điệu có vẻ rất thật lòng và tha thiết , bỗng nhiên tôi cảm thấy bùi ngùi . Học chung từ hồi cấp 2 , lên cấp 3 vẫn học chung , chơi thân từ đầu năm lớp 11 . Tôi với nó trái tính nhau hoàn toàn , tôi trầm tính , sống nội tâm thì nó đầu gấu , nghịch ngợm và háu gái . Đôi khi nó còn hay tiêm nhiễm vào đầu tôi những tư tưởng không lành mạnh . Ngoài những nhược điểm đó ra thì nó sống vô tư , hồn nhiên và hết lòng vì bạn bè . Chẳng hiểu sao nó lại cứ bám dính lấy tôi , nên có lẽ cả trường chỉ mỗi tôi chơi thân được với nó . Đặc biệt nó luôn có mặt bên tôi những lúc tôi buồn nhất , nên giờ nghĩ đến sắp phải chia tay nó không biết bao giờ mới được gặp lại , tôi cảm thấy như mình sắp mất đi một cái gì đó .

    _Sơn này !

    _Đại ca gọi em ?

    _Dù thế nào thì sang bên đó vẫn phải cẩn thận nhé ! Hãy hứa khi nào tao với mày gặp nhau thì phải là những quý ông thành đạt .

    _Vâng ! Tất nhiên rồi , phải thế thì mới kiếm được nhiều em xinh chứ -Nó chép miệng .

    _Bố khỉ ! Lúc nào mày cũng gái thế này thì làm ăn cái gì hả giời ?-Tôi thở dài .

    _Hehe , rùi em sẽ chứng minh điều đại ca nói là sai lầm !

    _Ờ ờ ! Để rồi xem ! -Tôi lắc đầu ngao ngán , đến là chán với cái thằng này . Đúng là non sông dễ đổi bản tính khó dời . Nhưng dù thế nào cũng mong tương lai nó sáng sủa hơn một chút , chứ ở nhà cứ chơi bời lêu lổng thì cũng hư hỏng sớm .

    _Ui , bàn bụi quá ..-Bỗng nó hét váng lên rùi ngồi bật dậy . Tôi cũng giật mình ngồi dậy , đưa tay xuống miết lên bàn , một lớp bụi mù bết trên bàn tay . Tôi nhăn mặt , thế là tiêu đời cái áo sơ mi trắng của mình rồi . Tôi quay sang nó , thấy mặt nó cũng đang méo xệch ...2 thằng nhìn nhau một lúc rồi ôm bụng cười phá lên .
    _Mấy bé lớp dười lười trực nhật quá ! Bàn ghế lộn xộn , rác rưởi thì bừa bãi .-Nó chép miệng .
    _Mày biết quan tâm đến lớp từ khi nào thế , chẳng phải ngày xưa mày toàn trốn lao động thôi sao ?-Tôi bĩu môi .
    _Đấy là ngày xưa thôi , giờ quay lại đây thấy cảnh tượng thế này tự nhiên em thấy nao lòng .-Nó trầm ngâm .

    Tôi nhìn nó sửng sốt , chẳng biết những lời vừa rồi có phải thốt ra từ miệng nó không nữa . Nhưng mà nó nói cũng gần đúng với tâm trạng của tôi , dù sao thì nơi đây cũng đã in dấu biết bao kỷ niệm , cảnh lớp học ồn ào sôi nổi ngày xưa bỗng hiện ra trước mắt , bên này đang lúi húi ôn bài . Bên kia thì tụi con trai đang đuổi nhau , vật lộn , nô đùa , giấy ném tứ tung . Mấy cái loa phóng thanh của lớp thì đang túm tụm buôn dưa lê , bỗng một cục giấy lạc địa chỉ trúng vào một chàng trai đang chống cằm , mơ màng , là tôi đấy , tôi đang ngắm ai vậy ?? ....Tôi liền nhìn theo hướng đôi mắt đang đờ đẫn của chính mình ...Hihi ! Tất nhiên là nàng rồi , nàng đang chăm chú say mê đọc báo Hoa học trò , thi thoảng lại đưa bàn tay búp măng trắng ngần lên bụm miệng cười thích thú ...yêu chết đi được ...

    _Loạt ...soạt ..!
    Bỗng có tiếng động làm tôi sực tỉnh , tôi và nàng cùng với cái lớp học ồn ào , hỗn loạn biến mất . Không gian im lặng , trống trải của thực tại lại bao trùm , tôi bần thần quay sang , bỗng tôi há hốc mồm . Có tin được không ? Thằng Sơn ! Nó đang cặm cụi kê lại bàn ghế .Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại , thấy nó vẫn đang loay hoay làm cái việc mà từ lúc tôi biết nó đến giờ chưa bao giờ thấy nó đụng tay đụng chân vào , thật không thể tin được !!??

    _Mày hôm nay bị làm sao vậy ? Tao thấy có biểu hiện lạ , có cần tao đưa đi khám bác sĩ không ? - Tôi tròn mắt nhìn nó .
    _Đại ca ! Giúp em đi ...-Nó chẳng nhìn tôi , vẫn cắm cúi kê bàn , kéo ghế một cách cần mẫn .
    Tôi tủm tỉm cười , "đúng là sự đời khó lường thật" , rồi cũng nhảy xuống kê cùng nó . 2 thằng miệt mài một lúc , 2 dãy bàn ghế đã thẳng tắp . Nó xoa xoa 2 bàn tay đầy bụi có vẻ rất hài lòng .
    _Đại ca đi giặt giẻ lau rùi lau bàn đi , em chạy ra cầu thang lấy chổi !
    Nói xong nó chạy biến đi trước ánh mắt vẫn còn đang ngơ ngác của tôi . Tôi khẽ lắc đầu chép miệng rồi cũng làm theo lời nó , mang cái giẻ lau xuống bể nước giặt . Quay lên thấy cu cậu đang cắm cúi ...quét phòng . Tôi cũng chẳng muốn bình luận thêm gì nữa , lẳng lặng thực hiện nghĩa vụ mà nó đã giao phó ...hjx... dù sao cũng là một cách để tri ân cái nơi đã cùng với chúng tôi đi hết những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời học sinh ...

    2 thằng mỗi thằng một việc , thi thoảng tôi lại liếc ánh mắt lạ lẫm về phía nó , không còn hình ảnh của một thằng phá phách quậy nhất lớp ngày nào nữa ...giờ đây ...phải chăng đấy chính là "khoảng lặng" trong lòng nó ?? Có lẽ vậy , tôi khẽ mỉm cười rồi cúi xuống tập trung vào phần việc của mình .

    Bỗng tôi khựng người lại ...chiếc bàn và chỗ ngồi quen thuộc ...từ chỗ này ...ngày xưa ...ánh mắt tinh nghịch ...nụ cười ...và cái điệu lè lưỡi dễ thương ... Suốt những năm cuối cấp , buổi học nào tôi cũng dành một vài ánh mắt hướng về nơi đây . Đôi lúc khiến cho chủ nhân mới của nó hiểu lầm ...

    Khẽ thở nhẹ , tôi lau lên mặt bàn một cách đầy nâng niu và trìu mến , bỗng có một vài dòng chữ nhỏ lẫn giữa những vệt bút loằng ngoằng dần hiện ra sau lớp bụi , khiến cho tôi chú ý . Tôi cúi xuống để nhìn cho rõ ...

    "...trông bạn ý ngố thật

    ...sao cứ nhìn mình vậy nhỉ , người đâu mà kỳ quá ...

    ...sao cứ gọi ng ta là mít ướt vậy ...ghét thật"

    Tôi run run đặt bàn tay rờ nhẹ lên dòng chữ quen thuộc thân thương đang nhoà dần trong mắt , đúng là của nàng rồi , nàng viết từ khi nào vậy ? Nỗi nhớ lại trào dâng khiến tôi chẳng thể kìm chế được dòng cảm xúc đang dồn lên đau nhói ở trong tim .

    _Đại ca ! Lại làm sao vậy ?

    Tôi giật mình quay đi nói lảng :

    _Ờ ! Không sao , bụi quá ...làm tiếp đi , nhanh nhanh còn về !

    Rồi tôi lại lúi húi lau tiếp , thằng Sơn đứng trố mắt nhìn tôi , nhưng rồi chắc nó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề . Thấy nó khẽ thở dài rồi lại tiếp tục công việc . 2 thằng lại mải miết làm mà chẳng nói với nhau thêm câu nào nữa , trong đầu mỗi thằng đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau ...

    Rồi cái sứ mệnh lao động tình nguyện mà thằng Sơn khởi xướng cũng đã hoàn thành . 2 thằng mãn nguyện đứng nhìn thành quả ...

    _Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mình trở lại nơi đây đại ca nhỉ ?

    _Uhm ! Có lẽ vậy - Hướng đôi mắt lưu luyến về phía chỗ ngồi của tôi rồi lại nhìn sang chỗ ngồi cũ của nàng , những nơi đầy ắp kỷ niệm thân thương khiến tôi bồi hồi xúc động , sau này khi đã bước chân vào cuộc đời ...liệu có lúc nào mình quay trở lại ...thấy sống mũi cay cay , tôi liền quay đi :

    _Về thôi mày !

    _Vâng ! À mà đại ca chờ em chút !-Nói đoạn nó rút con dao bấm ra chạy lại chỗ ngồi cũ của nó :

    _Đại ..ca ...Hoàng ...Sơn ....đã ..từng ...ngồi đây !

    Nó vừa lẩm nhẩm đọc vừa lấy dao khắc từng chữ lên trên mặt bàn .

    Đến là nản với cái thằng này , đúng thật là "non sông dễ đổi , bản tính khó dời" ...Vừa nghĩ bụng tôi vừa bước ra ngoài lan can , nhìn xuống sân trường vắng tanh .

    "Tự nhiên ra lan can đứng như người mất hồn , đang ngắm cô nào vậy ?" -Một giọng nói lảnh lót quen thuộc và tiếng cười khúc khích vang lên khiến tôi giật mình quay lại , chẳng có ai cả ??

    _Đại ca , về thôi - Thằng Sơn đi ra , có vẻ nó đang rất hài lòng và hý hửng với tác phẩm của mình , tôi bần thần bước theo nó , trong lòng vẫn đang miên man những hình ảnh ký ức ngày nào ...

    2 thằng lững thững đi giữa sân trường , một vài cơn gió chiều thổi nhè nhẹ xào xạc lá khô . Bỗng thằng Sơn quay sang tôi :

    _Đại ca !

    _Gì mày ?

    _Đại ca đừng bỏ cuộc nhé !

    _Mày nói lần này là lần thứ mấy rồi !?

    _Em biết là đại ca vẫn còn ...

    _Mày lại lắm chuyện rồi đấy -Tôi gắt .

    _Nhưng đại ca ...-Nó tiu nghỉu nhìn tôi .

    _Không phải việc của mày .-Tôi vừa quát vừa bước nhanh về phía trước , rồi quay lại nhìn nó , thấy nó đứng thộn mặt nhìn tôi ...

    _Tất nhiên là tao sẽ không bỏ cuộc -Tôi mỉm cười .

    _Đại ca ...phải vậy mới xứng làm đại ca của em -Nó cũng nhoẻn cười theo .

    Tiếng cười giòn rã của 2 thằng vang lên giữa sân trường im ắng . Chẳng cần nó phải tác động thì tôi cũng đã có thêm động lực để tự tin thực hiện ước mơ của cả cuộc đời mình , thực hiện lời hứa với chị ...

    "Ngọc ơi ! Hãy đợi anh nhé !"

    _Hai thằng kia , chúng mày vào đây làm gì , ăn trộm hả ???-Lại vẫn là giọng nói oang oang của bố bảo vệ . 2 đứa giật mình rồi cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng trường , thằng Sơn vừa chạy vừa quay lại nhe răng cười :

    _Bye bye bố nhé , bọn con sẽ nhớ bố lắm !

    Tôi cũng quay lại nhìn , thấy "bố" đứng từ đằng xa . Hình như "bố" cũng đã nhận ra 2 thằng cựu "Nhất quỷ , nhì ma .." , "bố" khẽ lắc đầu cười rồi quay đi , chưa bao giờ thấy "bố" hiền như vậy .

    Tôi cố gắng nhìn lại hết cảnh vật , thu giữ ở một góc trong tim :

    Tạm biệt ....
     
  20. Hồi 14 : Người Quen Cũ



    _Hiếu, dậy đi con ! Mấy giờ mà còn ngủ ?

    _.....

    _Dậy, có dậy không thì bảo !?-Mẹ lại vơ cái gối đập túi bụi vào mặt tôi .

    _Trời ơi, còn sớm mà mẹ !-Tôi làu bàu rồi vơ cái chăn trùm lên đầu .

    _Sớm cái gì mà sớm, tao đến giờ đi làm rồi đây, dậy đi.!-Mẹ lại lôi tuột cái chăn ra, rùi phát vào mông tôi một cái .

    _Đây con dậy đây, thì mẹ cứ đi làm đi, 7h30 con mới vào lớp, từ đây đến trường mất có 10 phút thôi mà mẹ .-Tôi bực bội chồm dậy gắt, đầu tóc rối bù, khuôn mặt thì vẫn chưa hết ngái ngủ .

    _Cái gì hả ?-Mẹ tròn mắt nhìn tôi .

    _Thì từ đây ...-Bỗng nhiên tôi sực tỉnh, đưa tay bịt miệng, rồi cười trừ :

    _Thì mẹ cứ đi làm đi, con dậy đây !

    _Ôi trời ơi ! Con tôi, ngày kia là nhập học rồi mà mày cứ như đang ở trên mây vậy, dậy ăn sáng đi rồi xem sắp xếp đồ đạc sách vở ra sao, cái gì cần mang thì mang, cái gì không cần thì để nhà, sáng mai mẹ với mày xuống Hà Nội xem ăn ở thế nào, dậy đi ! -Mẹ thở dài rùi nói một thôi một lèo .

    _Ơ thế mẹ không đi làm à ?

    _Thì tao xin nghỉ ! Chứ để mày xuống một mình thế có được cái việc gì không ? Đi lang thang 5 ngày trời đã chẳng được cái nước non gì lại còn bị móc trộm mất ví, chán lắm con ạ !!-Mẹ thở dài thườn thượt .

    _Vâng ạ ...-Tôi cúi đầu lí nhí .

    _Thôi dậy đi, giờ không còn bé bỏng gì nữa đâu mà cứ nhõng nhẽo mẹ, sinh viên thanh niên rồi, tác phong phải nhanh nhẹn, không có được lề mề, nước đến chân rồi mới nhảy, đấy mày xem gương cậu Đức đấy, rồi anh Cường nhà bác Mai , rồi ....

    _Hình như mẹ muộn giờ làm rồi đấy -Tôi ngẩng lên ngắt lời mẹ .

    _Thôi chết !-Mẹ cuống quýt vơ vội cái túi rồi tất tả đi ra cửa, không quên nói vọng lại :

    _Xôi để trên bàn, đánh răng xong ăn rồi xem dọn dẹp đồ đạc tư trang sách vở đi nhé , 1 tiếng nữa tao điện về mà vẫn còn nằm đấy là chết với tao đấy ....

    Tiếng mẹ nói cứ xa dần xa dần . Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi nằm phịch xuống giường , gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà ..

    Tính mẹ hay lo xa thật, sáng mai mới đi cơ mà, tối nay dọn dẹp thì đã sao ? Hình như từ bao giờ mẹ đã có thói quen lôi tôi dậy vào mỗi buổi sáng , bất kể là đi học hay là ngày nghỉ, và mẹ thì luôn có lý do ...Nhưng thôi không sao ! Cũng chỉ nốt hôm nay và ngày mai nữa thôi , là tôi sẽ không còn phải chịu sự quấy rầy phiền phức quen thuộc đã theo tôi suốt những ngày ấu thơ ...Nhưng mà ...liệu mình có thể tự dậy sớm đúng giờ mà lên giảng đường không nhỉ ??

    Khi nãy lúc còn đang ngái ngủ, tôi đã lầm tưởng mình vẫn còn đang là một cậu học sinh ...Phải chăng trong tâm trí tôi vẫn chưa sẵn sàng để bước vào một cuộc sống mới không có mẹ ở bên ?! Ôi không ! Chắc không phải như vậy đâu , những trải nghiệm trong 5 ngày ngắn ngủi vừa qua đã giúp tôi tự tin và bản lĩnh lên rất nhiều. Với lại dù sau này trưởng thành, có sải cánh tung bay khắp phương trời đi chăng nữa nhưng khi trở về bên mẹ thì tôi vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ ...đó là điều hiển nhiên mà .

    _Kíng koong .!!! -Chuông đồng hồ điểm 8h khiến tôi giật mình ...

    Uể oải ngồi dậy gấp chăn màn, rùi làm vệ sinh cá nhân . Lúc đánh răng, nhìn lại mình trong gương, tôi thấy mình cũng ra dáng một người đàn ông đấy chứ ! Cái đầu tổ quạ mỗi khi ngủ dậy thì không thay đổi, còn dáng dấp thì đã khá là manly rồi, cơ bắp nẩy nở vạm vỡ, lại còn râu ria mọc lún phún nữa, tôi xoa nhẹ lên cằm mỉm cười hài lòng ...đứa trẻ ư ? Chỉ với mẹ mà thôi ^^ ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Reeng ..reeng... !-Đang nhồm nhoàm ăn sáng, bỏ gói xôi xuống bàn tôi chạy đến nghe điện .

    _Alo !

    _Mẹ đây ! Dậy chưa con ?

    _Mẹ không thấy con đang ăn à !?-Cố nuốt miếng xôi đang nghẹn trong cổ tôi bực bội gắt .

    _Sao giờ mới ăn, thế đã dọn dẹp gì chưa ?

    _Có tí đồ dọn lúc nào chẳng được, mai mẹ con mình mới đi cơ mà !

    _Mày dọn ngay đi, lát nữa đi luôn !

    _Sao ạ ?

    _Lát nữa đi xuống Hà nội luôn !

    _Sao mẹ bảo là sáng mai mới đi !?
    _Tao tìm được chỗ ở cho mày rồi, xuống ngay mà còn chuẩn bị !

    _Mẹ nói gì cơ ? Ở đâu vậy ? –Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, mình xuống Hà Nội 5 ngày mà chẳng ăn thua gì mà mẹ chỉ ở nhà mà kiếm được chỗ trọ cho mình. Chuyện viễn tưởng chăng, tôi hỏi lại lần nữa :

    _Không phải mẹ đang đùa con đấy chứ ? Mẹ xuống Hà Nội lúc nào mà tìm cho con vậy ?

    _Tao không đùa ! Cũng chẳng phải xuống ! Mày có còn nhớ chú Phong không ? Chồng cô Mến trước làm cùng mẹ ở xí nghiệp may đó ?

    Chú Phong ...nào ạ ? Mà có liên quan gì đến chuyện thuê phòng trọ hả mẹ ?

    _Thôi thôi ! Không giải thích nữa tốn tiền điện thoại, cứ dọn dẹp chuẩn bị sẵn đi, lát mẹ về rồi nói chuyện sau !

    _Nhưng mà mẹ ...khoan đã ...!

    _Tút ...tút..tút..tút...!

    Tôi bần thần bỏ máy xuống mà vẫn chưa hiểu mô tê nó ra làm sao, tính mẹ vẫn vậy, toàn tự quyết lấy mọi việc rồi đến phút chót mới thông bao cho người trong cuộc là tôi đây, rõ là mẹ vẫn chưa coi trọng mình - người đàn ông duy nhất trong nhà này, chán thật . Tôi uể oải đi dọn dẹp đồ đạc quần áo sách vở, trong đầu vẫn lần quẩn câu hỏi :

    “Chú Phong ?? Chú Phong nào nhỉ ??”



    Chỉ khoảng 30 phút là mọi thứ đã đâu vào đây, cũng chỉ có một ba lô quần áo, một ba lô sách vở, một cái bàn gấp, và mấy đồ lặt vặt sinh hoạt cá nhân, lần này thì đầy đủ hơn lần trước . Tôi thay quần áo rồi đút tay túi quần ra đứng trước cửa nhà, khu tập thể vẫn vắng lặng như tờ, vậy là mình sắp sửa tạm biệt không gian yên tĩnh quen thuộc nơi đây để chuẩn bị hoà vào nhịp sống ồn ào, hối hả và ... đầy bụi bặm ở dưới Hà Nội rồi . Tôi ngẩng lên ngắm nhìn xung quanh , hít thở bầu không khí trong lành đã nuôi dưỡng tôi suốt những năm tháng qua ...

    _Brrừm ..brừm ...!-Có tiếng động cơ vọng đến, tôi ngoảnh lại nhìn. Thấy có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đi từ cổng vào . Chà !! Logo của Merrcedes, hàng hiếm ở nơi tình lẻ này, hôm nọ xuống Hà Nội, ngồi quán nước nghe mấy bác sinh viên đàn anh hay ngâm nga câu :”Nhất Mẹc nhì Bi tam Rì tứ Nis” mà tôi cũng chả hiểu nó nghĩa là thế nào nữa, sau đánh bạo lân la hỏi một anh thì ông ấy cười sằng sặc :

    ”Chú em mới từ quê ra tỉnh hả ? Mẹc là Mercedes , Bi là BMW , Rì là Camrry , Nis là Nissan hiểu chưa ? Đây là top 4 xe hơi đang được liệt vào hàng đại gia trên thị trường !”

    Nói xong ông ý quay ra đường nhìn một chiếc xe hơi vừa chạy qua với anh mắt đầy ngưỡng mộ và mơ ước, rồi lại cúi xuống lẩm nhẩm :

    “Hôm qua lại kép, ác thật, cầu về 5 ngày đúng ngày đánh thì gãy, mẹ kiếp . Hôm nay ông bắt chết con 1, chặn đầu chặn đít thì mày có chạy đằng trời ! Chị ơi , ghi cho em ...”

    Tuy rằng không hiểu những lời nói của ông ý lắm, nhưng tôi cũng hiểu là ông ý đang tính đề, vì ngày xưa mấy thằng bạn tôi thi thoảng cũng đánh. Mà thôi, chẳng quan tâm nhiều đến điều đó làm gì, trò cờ bạc mà. Tôi đang rất có hứng thú với những kiến thức mới mẻ ngoài xã hội này, tôi gật gù lẩm nhẩm :

    “Nhất Mẹc ,nhì Bi ...”

    _Kitsss... !-Tiếng xe thắng ngay trước mặt khiến tôi giật mình . Sao lại dừng trước nhà mình vậy ? Tôi đang nghĩ đây là khách của bác Tùng giám đốc địa chất cũng ở trong khu tập thể này, chắc là hỏi đường thôi ...

    _Cạch ..!- Bỗng cửa xe mở, mẹ bước từ trong ra . Tôi trợn mắt há hốc mồm .

    _Sao dọn hết đồ chưa ông tướng ?-Mẹ nhìn tôi cười .

    _Con ...rồi mẹ ạ !-Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên .

    _A ! Chào ông cháu , còn nhớ chú không ? Dạo này cao lớn đẹp trai phong độ quá, ngày xưa lên đám cưới chú chỉ bé bằng từng này, thế mà giờ lớn tướng rồi, nhanh thật đấy !!

    Tôi ngoảnh lại nhìn, một người đàn ông to béo bước xuống đằng cửa lái, nhìn tôi cười. 2 má núng nính như phật di lặc . Sao ông ta lại biết tôi nhỉ ?

    _Chú ??? Cháu chào chú ạ !-Dù chưa biết là ai nhưng tôi vẫn cúi chào theo phép lịch sự

    _Nó lớn nhưng mà còn tồ lắm ! Thôi vào nhà đã em !-Mẹ quay sang mời người đàn ông đó vào nhà .

    Chú ý bước qua tôi, đưa tay vỗ vỗ lên vai, đôi má núng nính lại rung rinh, rồi nhìn tôi gật gù cười :

    _Càng lớn càng giống bố !

    Tôi chú ấy bước vào trong nhà, tôi cũng đi theo sau mà lòng ngổn ngang những thắc mắc, sao lại biết cả bố mình nữa à ?



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Uống nước đi em !-Mẹ đưa chén trà về phía chú .

    _Vâng em xin chị ! – Chú ấy đón chén trà rồi quay sang tôi vẫn đang trố mắt nhìn :

    _Vẫn chưa nhận ra chú à ? Trí nhớ ông cháu kém quá ?

    _Dạ ..không ...cháu ?-Tôi gãi đầu lắp bắp .

    _Mười mấy năm rồi làm sao nó nhớ hả em ! Này con, đây là chú Phong chồng cô Mến lúc sáng mẹ bảo đấy ....có nhớ ngày xưa ai hay mua kẹo bột cho con ăn không ?-Mẹ đỡ lời rồi gợi ý cho tôi .

    Trong đầu tôi lờ mờ hiện ra một chút hình ảnh nào đấy, rồi bỗng loé lên . Tôi đứng bật dậy hét lên :

    _A ! Chú Phong ! Cháu nhớ rồi ...ngày xưa chú gầy lắm mà !

    Cả chú và mẹ tôi cùng bật cười, chú vừa cười vừa nói :

    _Chỉ có mày được phép cao lớn và to ra thôi à, chú không cao được thì cũng phải phình ra chứ .

    _Thế nên cháu mới không nhận ra chú được cũng phải thôi !-Tôi nhoẻn cười .

    Ngày xưa thời gian mẹ tôi còn làm ở xí nghiệp may trên Phong Châu, có làm cùng với chú và cô Mến, và cũng khá là thân thiết . Sau đó chú lấy cô Mến, năm ấy tôi cũng sắp vào lớp 1, tôi chỉ nhớ là chú ấy rất vui tính và hay mua kẹo cho tôi ...vậy thôi . Sau khi chú lấy cô Mến được một năm thì xí nghiệp giải thể, mẹ tôi xin vào trong ngành Ngân hàng rồi chuyển công tác xuống đây . Từ ấy cũng không có tin tức gì của cô chú ấy, rồi cái đầu non nớt của tôi cũng chẳng còn nhớ gì nữa cả . Tự nhiên giờ chú lại xuất hiện đột ngột khiến tôi không khỏi bất ngờ nhưng cũng rất vui ...

    _Chú ! Thế cô đâu ạ ? Sao không đi cùng với chú ạ ?

    _Cô mày ở nhà thôi, cô mày có việc của cô mày, chú có việc của chú, làm sao lúc nào cũng kè kè bên được, mất tự do lắm ông cháu ạ !-Chú nháy mắt rồi nhìn tôi cười nói tiếp :

    _Biết nhà rồi lúc nào chú sẽ dẫn cô và em qua đây chơi !

    _Oh ! Thế em ấy được mấy tuổi rồi ạ ?

    _Vợ chồng chú cũng kế hoạch nên sinh muộn, cái cún nhà chú mới được 4 tuổi.

    _Vậy ạ ! Thế hôm nào có dịp chú đưa em và cô lên đây chơi nhé .

    _Ok ! Nhà chú cũng ở ngay Sóc Sơn thôi ! Mà để nói sau, rồi cháu sẽ gặp mà , giờ ta vào vấn đề chính đi đã, chú cũng không có nhiều thời gian, tầm trưa là phải có mặt ở Hà Nội đón sếp rồi .-Chú đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói .

    _Phải rồi, chú cháu mày còn ở với nhau lâu dài, còn nhiều thời gian tha hồ mà tâm sự .-Mẹ chen vào .

    _Mẹ nói sao cơ ?-Tôi sửng sốt quay sang mẹ .

    _Sáng nay mẹ nói là tìm được chỗ trọ cho con rồi còn gì ? Giờ con sẽ ở cùng với chú Phong !-Mẹ nhìn tôi cười.

    _Sao ạ ?- Tôi lại quay sang nhìn chú, thấy chú cũng nhìn tôi khẽ gật rồi cười, đôi gò má núng nính rung rinh .

    _Công ty chú thuê hẳn cho chú một căn hộ dưới Hà Nội để tiện việc đưa đón sếp Tổng, mà chú cũng chẳng ở mấy, sáng đi tối mới về . Có khi lại phóng về Sóc Sơn ngủ với vợ con . Nên hơi phí , với lại chú ở một mình cũng buồn , quen náo nhiệt rồi , giờ cứ về căn phòng im lìm là lại thấy nẫu ruột . May quá sáng nay có chút việc ở Phúc Yên, lại phải ra Ngân hàng rút tiền nên tình cờ mới gặp mẹ cháu, hỏi han một lúc thì biết cháu vừa thi đỗ đại học, chú rất mừng . Khi biết tin ông cháu chưa tìm được nhà trọ, chú lại càng mừng hơn, cứ về đấy ở với chú, tiền nhà không mất, có điều hoà, nóng lạnh đàng hoàng, ăn uống thì chú cháu mình dưa góp . Đồng ý không ?

    Chú nói một thôi một hồi rồi đưa tay vỗ vào vai tôi cười tít mắt, rồi như chẳng đợi câu trả lời của tôi, chú đứng dậy nhìn mẹ nói :

    _Thôi hai mẹ con còn tâm sự gì thì nói đi, em mang đồ ra xe trước nhé , 2 cái ba lô kia hả ?

    Rồi chú cầm hai cái ba lô của tôi mang ra ngoài . Tôi vẫn chưa hết lơ lửng với những dấu hỏi to đùng đang treo trên đầu .

    _Cầm lấy 4 triệu xuống xem đóng tiền học và mua sắm vật dụng, có gì bảo chú Phong tư vấn cho, rồi chủ nhật mẹ xuống xem nhà cửa thế nào !-Mẹ lúi húi dúi sấp tiền vào tay tôi rồi giục :

    _Thôi ra nhanh đi không chú đợi, mau lên không lỡ hết việc của chú ấy !

    _Mẹ , nhưng con ...

    _Không nhưng gì cả, gấp lắm rồi khó tìm phòng lắm, với lại ở với chú ấy điều kiện tốt, mẹ cũng yên tâm về mày hơn !-Mẹ ngắt lời tôi .

    _Nhưng con không thích ở nhờ , phức tạp lắm !-Tôi thở dài.

    _Phức tạp gì, chú ấy tính cũng thanh niên và thoải mái, với lại sạch sẽ nữa, mày ở đấy chỉ cần không ở bẩn bày bừa bộn là được rồi, thôi đi , nhanh lên ! Tao lại phải ra cơ quan bây giờ đây - Mẹ vừa nói vừa đẩy tôi ra, giục rối rít .

    Tôi lững thững bước ra, chiếc xe sang trong đang đứng nổ máy chờ sẵn ở ngoài, chú ngồi sau vô lăng ra hiệu bảo tôi lên xe . Tôi cứ đứng tần ngần, chưa hết bàng hoàng . Mình sẽ được ngồi trong chiếc xe này ư ? Có đang nằm mơ không vậy ?

    _Nào còn đứng đấy, lên xe đi con ! Sắp xếp ổn định xong xuôi rồi tối điện về cho mẹ nhé.-Tiếng mẹ lại giục sau lưng .

    _Thế mẹ không lên ạ ? Giờ mẹ ra cơ quan bằng gì ?-Tôi quay lại hỏi .

    _Mày cứ đi đi, mẹ điện cho cô Yên về đón rồi !

    _Vâng ! Vậy có gì tối con điện lại sau !

    _Được rồi ! Thôi lên xe đi con, chú đang sốt ruột kìa !

    _Vâng !-Nói xong tôi quay lại, bước đến mở cửa xe rồi chui vào ngồi yên vị ở trong .

    _Đóng lại chú cánh cửa , đóng mạnh hơn một chút – Chú quay lại nhắc.

    _Vâng ạ !-Tôi mở ra rồi lại cẩn thận đóng mạnh vào .

    _Tam biệt u chưa ?

    _Rồi ạ !

    _Ok ! Chú cháu ta lên đường thôi !

    Chú nói xong rồi nhấn ga, chiếc xe lướt đi êm như ru, khắc hẳn với những chiếc xe khách mà tôi từng đi . Tôi quay lại nhìn qua kính hậu, thấy mẹ đứng trước cửa nhìn theo, rồi mẹ và cảnh vật quen thuộc ở khu tập thể khuất dần sau cánh cổng . Tự nhiên thấy sống mũi cay cay ...

    _Cứ ngủ một giấc đi, khi nào đến nơi chú gọi !

    _Vâng ạ ! –Tôi dựa vào ghế xe, mắt nhắm nghiền . Lòng đang háo hức với những gì đang chờ mình phía trước, nhưng cũng lo âu, tất cả chuỗi sự việc đến quá đột ngột khiến tôi chưa thể tiếp nhận ngay được ...Thế rồi những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu cứ tan biến dần, tôi thiếp đi trong sự êm ái của chiếc ghế đệm, điều hoà mát rượi phả vào người ,và bản nhạc không lời du dương chú đang mở ....

    “Quả nhiên là nhất Mẹc...”



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Nào dậy ! Dậy thôi đồng chí, đến nơi rồi !- Đang say giấc nồng thì một bàn tay lay tôi dậy, tôi giật mình mở choàng mắt ra, khuôn mặt vẫn chưa hết ngái ngủ . Vấn đôi má núng nính chú nhìn tôi cười .

    _Dậy rồi lên phòng ngủ tiếp .

    _Không ạ, cháu hết buồn ngủ rồi –Tôi vặn người cho đỡ mỏi rồi với tay mở cửa bước ra ngoài . Ngoảnh nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng trong khuôn viên của một khu tập thể, khá là rộng ! Có cả vườn hoa, ghế đá ... Không vắng lặng như ở nhà tôi, ở đây người đi đi lại lại có vẻ nhộn nhịp hơn, hình như cũng trưa rồi thì phải, thấy ai đi về cũng lỉnh kỉnh rau quả và đồ ăn, thi thoảng một nhóm trẻ con đùa nghịch đuổi nhau chạy vụt qua ...

    _Nhìn ngắm chán chưa ? Rồi cháu sẽ quen thôi , cầm lấy ba lô rồi đi theo chú .-Chú vừa nói vừa bước ra mở cốp .

    _Vâng !-Tôi lại đỡ lấy 2 cái ba lô rồi bước theo chú đi về phía cầu thang.

    _Ở tầng mấy hả chú ?

    _Tầng 2 thôi ....A chào thủ trưởng !-Chú vừa đi vừa chào một người đàn ông cũng có vẻ đứng tuổi đang bước từ trên cầu thang xuống .

    _Cháu chào bác ! –Tôi cũng cúi chào .

    _Ai đấy ? -Người đàn ông nhìn tôi xăm soi từ đầu đến chân khiến tôi bối rối .

    _À ! Thằng cháu em mới thi đỗ đại học , em bảo nó đến đây ở cùng em cho vui ấy mà !-Chú niềm nở :

    _Tối nay nếu thủ trưởng rảnh anh em mình lại làm mấy ván nhé, mấy hôm nay không đánh , vật quá !

    _Mày toàn vật gái chứ vật gì cờ !-Người đàn ông cười ha hả .

    _Kìa bác lại nói em thế - Chú e dè liếc nhìn tôi :

    _Thôi chú cháu em xin phép thủ trưởng nhé, cho cháu nó nghỉ ngơi kẻo đi đường xa mệt, thủ trưởng để ý hộ em cái xe nhé, có gì tối lên phòng em nhâm nhi rồi làm mấy ván

    _Ờ, lên đi !

    _Cháu xin phép bác ạ !-Tôi cúi người chào lại lần nữa rồi bước theo chũ Dũng, lờ mờ đoán ra người đàn ông đó chắc là bảo vệ hay quản lý gì đó ở khu tập thể này ...



    ♥♥♥♥♥♥ (¯`•♥ ♥•´¯) ♥♥♥♥♥♥



    _Sao , ổn không hả ông cháu !- Chú đẩy cửa bước vào rồi quay lại nhìn tôi ra vẻ rất tâm đắc.

    Tôi ngó vào , một căn hộ khá rộng với 1 phòng khách, 1 phòng ngủ , một gian bếp và một nhà tắm , tường vôi ve tuy cũng đã bạc màu ,nhưng sạch sẽ, đồ đạc tiện nghi đầy đủ không thiếu cái gì cả . Lại còn có cả điều hoà nữa chứ, thứ mà thời bấy giờ ít có nhà dân nào dùng , chỉ có thể thấy ở các cơ quan lớn hoặc nhà nghỉ - khách sạn . Trời ạ ! Tôi có nằm mơ cũng không giám nghĩ đến việc mình sẽ ở một nơi như thế này trong suốt những năm tháng sinh viên . Tôi đi hẳn vào giữa nhà, nhìn ngắm khắp xung quanh, mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng .

    _Hehe ! Chú đã bảo là mày sẽ thích mà ! Thôi vứt tạm ba lô ở đấy rồi nghỉ ngơi đi, có tắm rửa cho tỉnh người thì tắm , mỳ tôm chú để trong tủ bếp, trứng trong tủ lạnh, ăn tạm đi . Giờ chú đang vội , có gì tối chú về thảo luận sau, à cầm lấy chìa khoá này , lúc nào rảnh sẽ đánh thêm 1 chìa nữa ! Thế nhé !

    Chú lúi húi tháo một cái chìa trong chùm chìa khoá của chú ném cho tôi, rồi vội vã bước ra ngoài đóng cửa lại . Tiếng bước chân chú xa dần ...

    Tôi đứng tần ngần thêm một lúc rồi đi đến tủ lạnh lấy một chai nước lọc ra tu một hơi . Từng dòng nước lạnh xả vào lòng mát rượi , sau đó tôi bước vào phòng ngủ tiếp tục khám phá không gian sống của mình. Oh ! Trong này có một cửa sổ, tôi bước lại mở ra và khẽ reo lên thích thú, đằng sau lại là một con phố lớn khá sầm uất, phía đối diện bên kia đường là một ảnh viện áo cưới rất lộng lẫy , rồi đến những cửa hàng quần áo , tạp hoá, hàng ăn xen kẽ nhau ... Có lẽ cũng đang vào buổi trưa nắng nên người đi lại trên đường cũng ít , thi thoảng có một chiếc xe Bus phóng vụt qua ...nhấp thêm ngụm nước nữa tôi tựa vào cạnh cửa say xưa thưởng ngoạn không gian phố xá đô thị từ căn phòng nhỏ này ... đâu đó có tiếng loa phóng thanh đang phát đi một bài hát ..tôi nghe câu được câu mất ...

    “...Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ

    Ai đó chờ ai ...tóc xoã vai mềm

    Ta còn em ..cây bàng mồ côi mùa đông ..

    Ta còn em ...góc phố ...”

    Bỗng nhiên tôi thoáng giật mình, “cây bàng ...mùa đông” ư ? Sao nghe thân quen quá ...một hình bóng thân thương ...ngày ấy ...

    Hà Nội ơi ! Có lẽ đây là nơi khởi đầu để thực hiện những giấc mơ và hoài bão ...nhưng cũng là nơi để tôi đặt những bước chân đầu tiên trên con đường tìm lại ...tìm lại cuộc sống ...và ...viết tiếp câu truyện cổ tích còn dang dở ...

    ...cho tôi và cho em ....




    ๑۩۞۩๑♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Còn Nữa)♥•´¯) ๑۩۞۩๑♥๑۩۞۩๑
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này