Nếu buông tay em rồi anh có thấy hạnh phúc

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi _[OnlyLove]_, 18/5/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. “Cuộc sống luôn tồn tại những bất công, hãy học cách thích nghi với nó!” Đó là câu nói mà tôi tâm đắc nhất, chiêm nghiệm nhiều nhất nhưng vẫn chưa thật thích nghi được lắm! Dẫu biết cuộc sống là như vậy, những lúc thế này tôi lại càng thấm thía câu nói đó hơn.



    Yêu anh tôi như một món đồ chơi của anh, mà cũng thật buồn cười đã biết là như vậy mà vẫn yêu anh, vẫn bênh vực, vẫn bào chữa vãn nói tốt về anh với mọi người mỗi khi có ai đó nói về anh không tốt Tôi quen anh trong một lần thật tình cờ gặp lại sau bao nhiêu năm chẳng liên lạc gì. Mà không tôi và anh vốn chẳng quen biết gì nhau mà chỉ là biết mặt nhau thôi, anh hơn tôi hai tuổi nhưng nhìn khuôn mặt có vẻ già dặn hơn rất nhiều, trên khuôn mặt anh có vẻ khắc khoải, suy tư phải chăng tôi yêu anh vì điều đó? thật tình đến bây giờ tôi cũng không thể trả lời được tôi yêu anh vì cái gì mỗi khi có ai đó hỏi tôi yêu anh ấy vì điều gì? Từ ngày quen nhau, yêu nhau rồi xa nhau chỉ vỏn vẹn có sáu tháng. Thời gian quả là quá ngắn ngủi. Tôi nhớ có ai đó đã nói với tôi rằng chỉ mới quen nhau thì có thể quên đựơc nhau nhanh và dễ thôi mà! thật vậy ư? Đâu hẳn thời gian ngắn là dễ quên, chẳng nhẽ tình yêu dựa trên thước đo về thời gian ư?



    Ngày đó, tôi gặp lại anh với ánh mắt không mấy thiện cảm vì ngày xưa không biết vô tình hay cố ý anh mà anh tặng tôi hai từ “dại trai”, chính hai từ đó mà tôi đã khóc mấy ngày, tôi ghét hai từ đó, kể từ đó tôi thấy dị ứng với anh và rồi theo thời gian mọi chuyện cũng qua đi, tôi không bận tâm và cũng không gặp lại vì anh lúc đó chỉ là một người bạn của anh bạn thân nhóm tôi mà thôi Sau ba năm gặp lại nhau, anh vẫn không khác ngày xưa mấy, chỉ tôi là nhớ chuyện ngày xưa còn anh thì chẳng nhớ gì. Tôi nhìn anh có vẻ không thích lắm, cuộc trò chuyện tới hồi vui vẻ, nhắc lại chuyện cũ, anh cười, một nụ cười như xua tan không khí khó chịu trong tôi lúc ấy và bảo hồi đó anh nói đùa chứ chẳng có ý gì nên anh chẳng nhớ gì, à! Thì ra từ nãy giờ giận anh nên có vẻ khó chịu hả? anh nhìn tôi vừa cười vừa trêu tôi, tôi đỏ mặt miệng lắp bắp… chẳng nói được gì… ngay phút giây gặp gỡ đó tôi đã yêu anh! Rồi mọi việc diễn ra ngoài sức tưởng tượng của tôi, chúng tôi dần dần có những cuộc đi dạo trên đường phố mỗi đêm khi anh tan trường, tôi tan giờ làm mà không có anh bạn thân nữa. Chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi yêu nhau, thật hạnh phúc! Tôi thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc. Mỗi đêm đi dạo, mỗi lần cafe những câu chuyện của hai đứa có vẻ rất hợp nhau. Khoá học sắp kết thúc cũng là điều tôi lo lắng nhất, một ngày gần cuối khoá học anh bảo tôi đừng nhớ anh nữa, đừng yêu anh nữa, sau này em sẽ khổ hơn bây giờ rất nhiều, thà bây giờ em sẽ đau nhưng như thế còn hơn. Tôi nghe mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Tôi hỏi anh vì sao? Anh chỉ nói em sẽ khổ khi yêu anh.



    Vào năm học mới, anh xa rời thành phố trở lại trường học tiếp tục công việc của mình, tôi như người mất hồn sau khi anh nói lời chia tay, bởi chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm, yêu anh tôi đã không giữ lại cho mình một bí mật gì hay một điều gì, hừ! thật ngốc đúng không? Nhưng tôi không hối hận, cuộc đời này tôi chỉ có mình anh thôi, tôi không níu kéo vì tôi luôn tôn trọng quyết định của anh chỉ cần anh hạnh phúc là được, chỉ cần buông tay em ra mà anh thấy thoải mái, hạnh phúc và luôn mỉm cười thì như thế là em thấy hạnh phúc rồi! Mỗi người một công việc, không liên lạc thường xuyên như ngày trước, ban ngày tôi lao đầu vào công việc, tối đến đêm nào cũng khóc và tôi đã cố gắng không bao giờ được khóc trước mặt anh. Tôi đã làm được! nhớ anh, một nỗi nhớ da diết, nhớ anh tôi đã không làm được việc gì cả. tôi suy sụp, mệt mỏi và không thiết tha với cuộc sống này nữa. Quyết định vượt trăm cây số để lên thăm anh, em không thể chịu đựng được nữa, nhưng để làm gì? Tôi tự hỏi rồi lại tự trả lời: “thì chỉ là để đỡ nhớ anh thôi chứ để làm gì”.



    Tôi bắt đầu đi, đi mà không nói với bất kỳ một ai, bạn bè thân, người nhà, cơ quan chẳng ai biết gì cả vì nếu biết sẽ chẳng ai cho tôi đi. Rồi cũng đến nơi, nhìn thấy ngôi trường khang trang khác hẳn trí tưởng tượng của tôi, trong lòng tôi lại mâu thuẫn vì sao nhớ mà bây giờ đến nơi rồi tôi lai không dám vào gặp anh, lại muốn đi về. Tôi đứng trước cổng trường anh rất lâu, nhấc điện thoại gọi cho anh, đầu dây bên kia vẫn chỉ những tiếng reng…reng…mà không có ai nhấc máy. Tôi rất buồn và có cảm giác tuyệt vọng, kia rồi anh đang đi ra từ phòng thư viện, tôi bước vào…anh trố mắt nhìn với ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên. Em lên đây hồi nào? Đi với ai? Lên lâu chưa? … sao không gọi anh? Lúc này tôi như vừa vui vừa giận, nước mắt sắp chực trào ra nhưng tôi lại ngăn được vì trước mặt anh tôi sẽ không bao giờ khóc. Tôi nhìn anh với ánh mắt như trách hờn anh sao em gọi điện mà anh không nghe máy? Anh như hiểu được tôi đang sắp khóc nên vội thanh minh: anh bỏ máy ở phòng nên không biết em gọi, thôi vào phòng đi rồi nói chuyện. Tối đến quây quần bên mọi người, cuộc sống ở đây rất thích, rất yên tĩnh và sẽ là nơi rất lý tưởng cho những ai thích một mình suy ngẫm chuyện đời. Tôi gặp anh…và rồi chuyến đi kết thúc, ai cũng nghĩ rằng tôi lên thăm người yêu nhưng chỉ tôi và anh hiểu rằng cả hai sẽ mãi chỉ là bạn bè… và tôi sẽ mãi dành những gì tốt đẹp nhất cho anh, chỉ anh mà thôi… tôi chúc phúc cho anh… vậy đấy!!!




    nguyễn thị phượng kiều



    (Sưu tầm)
     
  2. 0olinhgao0

    0olinhgao0 Guest

    Dừng lại đi để mọi ng đọc hết đã nào @@
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này