Buồn qá... Thế là lần này phải xa nhau mãi r`. Chẳng biết còn có ngày gặp nhau ko anh? Em ko tin là trái đất tròn thế đâu. Bao nhiêu kỉ niệm ở nơi này... Bao nhiêu niềm vui khi cả anh và em chơi MU, Bây giờ tất cả trở thành kỉ niệm. Và nó làm em đau anh à. Đau từng ngày, từng giờ. Anh đi Bỏ lại tất cả. Bỏ lại cả em đằng sau lưng anh. Em là người ở lại, Chẳng còn ai bên cạnh nữa. Sống khổ sở Giả tạo qa từng nụ cười. Anh biết ko? Người ta nói sau lưng, rồi chê rồi chửi, em chịu cũng vì anh. Chắc là ko đủ. Chưa đủ để mang anh về với em. Phải ko? Em phải làm thế nào bây giờ hả anh? Mệt mỏi qá rồi! Em nhớ anh lắm, anh à. Mọi người qay lưng lại vs anh rồi, nhưng em vẫn đang và mãi ôm lấy anh mà. Yêu anh lắm. Thằng đàn ông tội nghiệp của em! Buồn qá... Thế là lần này phải xa nhau mãi r`. Chẳng biết còn có ngày gặp nhau ko anh? Em ko tin là trái đất tròn thế đâu. Bao nhiêu kỉ niệm ở nơi này... Bao nhiêu niềm vui khi cả anh và em chơi MU, Bây giờ tất cả trở thành kỉ niệm. Và nó làm em đau anh à. Đau từng ngày, từng giờ. Anh đi Bỏ lại tất cả. Bỏ lại cả em đằng sau lưng anh. Em là người ở lại, Chẳng còn ai bên cạnh nữa. Sống khổ sở Giả tạo qa từng nụ cười. Anh biết ko? Người ta nói sau lưng, rồi chê rồi chửi, em chịu cũng vì anh. Chắc là ko đủ. Chưa đủ để mang anh về với em. Phải ko? Em phải làm thế nào bây giờ hả anh? Mệt mỏi qá rồi! Em nhớ anh lắm, anh à. Mọi người qay lưng lại vs anh rồi, nhưng em vẫn đang và mãi ôm lấy anh mà. Yêu anh lắm. Thằng đàn ông tội nghiệp của em!
Ngày 27/10/11 Tính ra thì muốn đi ngủ hơn roài đới, cơ mà lại chả buồn ngủ! Cả đêm hôm qua đã ngủ suốt roài, thoai thì ngủ muộn tí cũng chả sao! Hôm nào có dịp thì ta lại bù. (Có một đoạn dưới đây đã được viết trước hôm nay) Thực ra thì hôm trước đã type roài, cơ mà đang dở thì ấn nhầm mịe nó vào cái phím Ctrl hay Alt gí ới, roài nó hide luôn cái cửa sổ giả nhời nhanh, thế là công mình thành công cốc! Uất ức thần chưởng! @#$%^&*! .................. Thế là lão Giun già đã vắng bóng được 2 buổi! 2 ngày tới lớp mà không thấy cái con cá khô ngồi cạnh mình, không được lườm cái quả đầu si đa sắp chuyển sang đồi trọc, không được nghe cái giọng chanh chua đợi chồng của lão cũng thấy trong bụng lộn nhộn, tim gan phèo phổi có vẻ đảo lộn. Mình bị tẩu hỏa nhập ma chăng? Chả có nhẽ... Hít một hơi thật sâu, vận khí xuống đan điền, hề, chắc là vui quá đới mà. Đầu tuần đã phải chật vật với cả đống thứ làm mình lượn tới G3 trong tâm trạng rất chi là không bình thường. Hị hị, chết cười với u già! Lúc mình thò tay mang chai nước đi, u già cứ giữ chặt, thà không chết chứ không thể xa rời nó. Tội lỗi là do xiền nước tháng trước mình còn chưa thanh toán, cho nên... Cuối cùng, cũng phải mang lời hứa - cái thứ đáng giá của mình – ra để làm tin mà còn lên lớp. Vừa mới lên lớp được tí, thầy đã đòi ngay quyển tài liệu cho lớp mượn. Chắc rút kinh nghiệm từ mấy chục khóa trước nên bi h phương châm của thầy rất chi là rõ ràng: “Mượn là mất, cất là còn”! Rất vô tư và cực kỳ thoải mái, Giun già nhà ta hứa lên hứa xuống: “Thứ 6 em mang đi gửi thầy, hôm nay em quên ở nhà ạ.” Sau đó, ngay lập tức quay sang bên Thắng cò Điện Biên (mà mình vẫn gọi là Thắng cò Bê Đê. Hê hê) tâm sự: “tao còn chẳng nhớ quyển bìa hồng hồng là quyển éo gì cơ” . Mình mới phát hiện ra là mình có cái đam mê là ngồi nghe các thầy kể chuyện cười . Tiêu biểu là thầy Chí, có vô thiên lủng những câu chuyện hay, mà tiếc 1 điều là lúc này mình chẳng nhớ đc cái gì sất. Dưới đây là một trong số ít những tuyệt phẩm của thầy í: - Ngày trước, cách đây vài năm í, các vị lãnh đạo nhà ta là đi đâu cũng phát biểu một câu quan trọng là để phát triển kinh tế cần phải đặt ra câu hỏi là “Trồng cây gì? Nuôi còn gì?”. Thế là dân người ta bảo là để giàu nhanh thì chí có trồng cây thuốc phiện, nuôi con cờ vờ (từ nóng nên tác giả yêu cầu thay bằng ****). - Ngày trước là có mốt tô môi đỏ chót. Thế sau đấy lại đua theo bên Hàn Quốc, nên các bà các cô chuyển sang tô môi thâm. Ban đầu thì còn hơi thâm, sau thì phải càng thâm càng đẹp, mà giống con đỉa thì còn đẹp nữa. Đấy, có cả một cái cô ca sỹ “tóc nâu môi trầm” để kỷ niệm thời kỳ này đấy. Ban đầu thì chả ai dám tô, sau rồi ai mà tô môi đỏ thì trông rõ là kệch cỡm. Mà dạo gần đây tôi để ý lại thấy nó phớt phớt hồng, trông thì cũng đẹp, nhỉ? Rồi lại cả: - Một doanh nghiệp mà nó thành lập ra thì không chỉ chịu sự kiểm tra, giám sát của cơ quan Thanh tra Nhà nước đâu, còn nay bên thành phố xuống kiểm, mai anh huyện tới tra. Mà cả anh chủ tịch xã cũng thường xuyên sang thăm doanh nghiệp nữa cơ. Hết rồi thì tới Hội phụ nữ. Đến thì các chị ấy bảo: “mấy năm nay, chúng tôi cũng thấy công ty mình làm ăn tốt lắm. Nhưng mà có điều là phong trào phụ nữ hơi yếu. Vậy nên, hôm nay chúng tôi mong bên phía công ty quan tâm tới phong trào của chị em chúng tôi, để chị em có tinh thần tốt mà làm việc”. Hội phụ nữ đi rồi lại tới các cụ bên Hội Cựu chiến binh. Các cụ đến thì oai lắm: “Đồng chí Giám đốc có biết là mảnh đất nơi doanh nghiệp đặt trụ sở là trong thời kì kháng chiến chống Pháp, du kích trong làng phải chiến đấu ác liệt lắm mới giữ được. Ngoài mấy chục người ngã xuống thì hiện nay còn mấy chục thương binh còn sống trong làng, trái gió giở giời là lại đau đớn. Vì thế, hôm nay, anh em chúng tôi đến đây, trước là để thăm doanh nghiệp, sau là mong muốn doanh nghiệp quan tâm tới chúng tôi, gọi là “uống nước thì nhớ nguồn”.” Giám đốc thì gạt mồ hôi bảo: “Vâng, các bác cứ yên tâm về nghỉ, cái này chúng tôi sẽ xin xem xét.” – “Ấy không, không phải xem xét gì cả. Vì là chính sách thì Chính phủ đã quy định là có sẵn đấy rồi, còn về phần vật chất thì công ty cứ thế mà thực hiện thôi”. Rồi đến cả cái bọn Đoàn thanh niên nó cũng nhảy vào: “Anh xem xét thế nào chứ, lúc doanh nghiệp mới mở thì chúng tôi cũng vất vả gớm lắm. Bây giờ thì anh thấy rồi đấy, thanh niên đều đỗ đại học, cao đẳng nên đi học hết rồi. Còn cái bọn không đỗ thì nó cũng ra Hà Nội để làm xe ôm. Đấy, chúng tôi phải vận động mãi mới được 10 người trong đợt tuyển nhân công cho công ty vừa rồi đấy” Thứ 4 được nghỉ tiết đầu, ôm 2 chai nước với cái mic lên lớp, roài kiếm 1 góc oánh 1 giấc no say. Lúc tỉnh dậy, thầy vẫn chưa vào, nên tranh thủ ngồi ngắm cửa sổ tí, mà thực ra là ngồi cho tỉnh. Đang cái kiểu tơ lơ mơ thì thầy lại vào, cứ nhìn mình mới ngại chứ lị. Mê mải bê cặp về chỗ, lại thấy cái chỗ bên cạnh nó trống trơn. Haizzz, lão Giun vẫn chưa về! Cuối tiết, trước khi ra về, thầy không quên gửi lại lớp câu chào quen thuộc: - Chúc các bạn một buổi chiều tươi hồng! ) Tiết Tội phạm học, thầy chém ác liệt từ đầu giờ tới tận cuối giờ, ăn chặn mất giờ ra chơi, lại còn lấn giờ thêm 15 phút. Chỉ tội nghiệp thầy, độc diễn với cái bảng, tai gần miệng tự nói tự nghe! Lúc thầy lấy cái bảng số liệu của Bùi Linh làm ví dụ, trong đó có cái tỉ lệ %, mà thầy thì không biết là tỉ lệ gì, còn hỏi tác giả của nó thì thèng ku ngồi ngẫn ra một lúc mà cũng không hiểu nó đã tính cái gì. Cuối cùng, bài học kinh nghiệm rút ra là: “Có chép cái gì thì cũng phải hiểu nó là cái gì”. Hôm nay lấy 2 chai nước, tiết đầu thì thầy k uống, thế mà ra chơi xong đã không thấy đâu một chai roài. Cái lớp thì nhỏ, thế mà ta mới quay lên bàn trên buôn dưa lê 1 lúc, quay xuống bàn dưới tranh luận một hồi, mà lúc quay lên đã mất mất 1 chai nước. Chẹp, cái thời đại này, mọi giá trị đều bị đảo lộn, 1 m2 mà mấy thèng trộm! Còn 1 chai, tiết sau thầy lại k uống, thế là ta cầm về cho thứ 6! Nói thực, ngày nào đến lớp không nô là ngày ấy ta cảm thấy mình “già” đi mấy chục tuổi. Mà giờ không học nào cái lớp cũng như một bãi chiến trường, hihi, cười nói tá lả & uýnh nhau man rợ, hức! Thứ 6 đến lớp với bộn bề những ô, những áo mưa. Lúc tên Giun già đem ô đi treo cho khô, ngang qua cái áo của Bích Phương mắc trên ghế lại còn cố tình nhỏ mấy giọt nước vào đó, mặc dù chính chủ đang kêu gào thảm thiết là đừng có quẹt vào áo của em nó. Thế là cuộc chiến nổ ra! Trên bầu trời hôm ấy, mây xám từng đám từng đám nặng nề trôi, rồi kết lại tạo thành hình một cốc kem, hình như kem này để lâu quá hạn nên chuyển từ màu trắng sữa sang màu xám tro. Mọi người chưa kịp liếm mép thèm thuồng thì chỉ thấy một ánh nhìn sắc lạnh của một nữ nhân, mà xung quanh nữ nhân ấy, sát khí lạnh lẽo bao trùm. Bấm nhau là sắp có biến, dân chúng từng đám từng đám lẳng lặng lượn xới để tránh tai họa sát thân, dù sao thì đao kiếm cũng vô tình, mà thực ra là phắn xa để xem kịch hay! Nữ nhân ấy đang tuổi căng tròn, nhìn qua cũng đoán ước chừng 25, 26, không thì cũng 27, 28, khuôn mặt diễm lệ, cất tiếng nhỏ nhẹ mà lại vang dội óc, quả là âm lực phi phàm: - Tên tiểu tử nhà ngươi là ai mà dám làm bẩn hồng y của bản cô nương? Ấy chính là Bích Phương cô nương của bản phái 53 Tư pháp hình sự. Ai nấy đều chuyển ánh nhìn sang nam nhân đang đứng đối diện, chỉ thấy một thân hình gày gò, nếu không muốn nói là trơ xương, bất động, gương mặt góc cạnh, nếu không muốn nói là không có đường nét nào nổi bật, cũng bất động. Nếu như không phải có tà áo của y bay bay trong gió quạt (tiên sư đứa ngẫn nào, trời lạnh mà lại còn bật quạt), thì ai cũng nghĩ đó là một bộ xương khô. Chỉ thấy y cười nhạt 1 tiếng, tay trái nâng cái ô nát, tay phải đưa quả chuối đang cắn dở lên miệng, phập 1 nhát, rồi đáp trả với cái giọng the thé: - Là Mờ Lờ Sờ ta đấy, thích gì ta chiều nấy! Chẹp, đoạn trên là chém gió tí thoai, hơi ác liệt roài, chuyển cái khác . Phải nói là mình rất thích ngắm thầy Cảm lúc mà thầy vừa vào lớp, 2z, thật là khí chất hơn người. Thầy bước vào, cởi phắt cái áo khoác ngoài ra treo lên ghế, thầy với tay bật cái quạt, ngồi xuống ghế & bắt đầu thở! mặc dù mình biết là thầy có thêm yếu tố tuổi cao sức yếu, cơ mà cũng thấy thỏa mãn lắm khi mà hầu như ngày nào mình cũng phải leo như thế, hoặc hơn thế! Bonus: trời lạnh có cái lợi là tiết kiệm nước. Chai nước từ hôm thứ 4 tới giờ vẫn còn, và còn được tiếp tục sử dụng tới thứ 2 tuần sau.
Chiều hôm đó em đâu biết, rằng anh đau… Cất bước đi trong tim khắc một vệt sâu Ngoài trời gió gào thét, lệ tuôn trong lòng Hôm nay, ngày anh sẽ nhớ rất lâu...
Giờ em muốn thế nào? Yêu : Chúng mình đều hiểu kết quả sẽ như thế nào. Em không đủ mạnh mẽ để bước qua rào cản gia đình,nói rằng em sợ ư? Chia tay : Để cả 2 bắt đầu 1 t.y #. Em nói rằng em không muốn anh yêu ai. Rằng cũng lại là không... Vậy anh phải thế nào? Anh không nhẫn tâm được với ai,con người anh xưa nay vẫn thế. Em biết,sao còn ép anh chọn? Bỏ em,hay làm đau chính mình? Anh như muốn phát điên lên. Gần em đôi chút,bình yên đôi phút và rồi lại nổi sóng gió trong lòng. Anh có phải cầu xin từ 1 ai đó,nói cho anh biết anh phải làm gì không? Vì giờ tình cảm chiến thắng lí trí của anh rồi!
21h59 ngày 06 tháng 11 năm 2011... Ngày mai mình lại bắt đầu đi làm tại một nơi mới, một công việc mới... ...vừa vui vừa lo lắng cho ngày làm việc mới ^_^ Yahoo...Chiaki cố lên
Hôm nay là 1 ngay bình thường như mọi ngày bỗng tiêng chuông đt reo lên me:alo,kinh nhỉ ngọn gió nào hôm nay đưa cuộc đt của c chuyển sang máy tớ thế,có chuyện gì thế c you:thế ko có chuyện gì thì tớ ko gọi cho c đc ah me:hi`hi` you:c ơi me:sao thế you:t thích 1 người anh ấy đẹp zai nhà ở trên này....... me:chết lặng,ah uhm tớ phải đi họp đây có gì mình nc sau nhá.Tút tút tú... 1 ngày tồi tệ