----------Nếu e cho a 1 cơ hội.a sẽ đến bên e,cầm tay e và ôm chặt.người mình cần sao cứ xa thật xa.ng mình k cần sao cứ gần thật gần.e bảo a đợi e để e có thể quên đi ng ấy.1 tháng...2 tháng...oy 6 tháng,e nói rằng đã quên,nhưng e k thể yêu a chỉ vì e cảm thấy a chưa làm dc j để e yêu.e cần j,nói đi.tất cả a đã làm,vậy mà...a chỉ cần tình yêu thôi------------ ----------------------Thanh Hóa buồn.yêu emonion29onion29onion29------------------------
Không có ngày mai nào lại không kết thúc, không có sự đau khổ nào lại không có lối ra....Hãy sống vì gia đình, vì xã hội, sống cho người khác chứ đừng nên sống cho chính mình...
20.10 là ngày xui xẻo nhất từng có . hum nay cũgn ko đỡ hơn hôm qua . hừm X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(X-(
Ngày 25/10/2011 Nắng xế không biết, bò mãi mới tới được E1. Trên đường gặp bạn Duyên Lờ Xê (Duyên Lào Cai mà mình cứ quen gọi là Lờ Xê ) khệ nệ ôm 1 túi táo mèo. Úi xùi, gặp trúng mình, thế là “Lý Thông giả lả” 1 hồi thì bạn í dúi cho mấy chục quả táo, bẩu: “Đem lên cho lớp Hình sự này!”. Ui chao, “sao mà yêu mà quý”. Lướt qua G3 lấy chai nước roài lượn vào E1 lấy mic thì nhận được tin từ bác bảo vệ là mic được lấy roài. @#$%^&! Sao mà lấy mic lại k lấy nước vậy! Trèo lên được cái phòng 509 thì hết cả hơi, vừa bước vừa lầm bầm nguyền rủa thèng cha nào thiết kế cái nhà có 5 tầng mà k lắp thêm cái cầu thang cuốn đi cho nhanh mà đỡ mệt! Hức, đã muộn học thì chớ! Thật là khâu ý tưởng kém quá đi! Vào lớp thì thầy đã vào rồi. Cái bộ môn này, các thầy được cái rất chi là đúng giờ. Lò dò vào tới chỗ, bỏ cái ba lô xuống chỉ thấy mùi táo thơm lừng, nhắm mắt nuốt nước bọt cái ực & lôi sách vở ra. Úi xùi, hôm nay chuẩn bị bài hẳn hoi nhóe, Viện kiểm sát! Đang thao thao chém gió với Bùi Linh tinh thì thầy bảo kiểm tra, thật là mất công mình chuẩn bị quá. - Bây giờ là 1h30, 1 tiếng nữa là 2h30, cho thêm 30 phút nữa. Đúng 3h Sơn mang bài xuống bộ môn nộp cho tôi, ai không có bài thì thôi, đừng nói chuyện! Ai làm xong, nộp bài thì có thể về trước tự học! – Thầy nhắn nhủ xong roài đi luôn. (Hĩ, 1 câu khẳng định đẳng cấp: "Ai không có bài thì thôi, đừng có nói chuyện nữa nhé!") Thầy vừa mới bước ra khỏi lớp thì họ hàng nhà nhãn với táo có mặt ngay. Nhãn đi theo đường bộ còn táo thì đi theo đường hàng không, cứ gọi là chíu chíu liên tục. Gì chứ cái tinh thần “ăn chơi nhảy múa” (trong đó “ăn” đứng đầu hàng) của 53B vẫn còn được bảo tồn ở 1 nửa lớp HS này. Tay thì vẫn làm viết còn miệng thì vẫn nhai. Lại là cái miệng của lão Giun già, như mọi lần khác, mở miệng ra là đã thấy cái giọng đợi chồng eo éo: - Có thực mới vực được đạo! Phải ăn trước rồi mới làm được bài chứ. Công nhận nhãn của e La Giang to, lần sau em cứ tích cực sang nhé, nhớ cầm theo cái gì như hôm nay í. (… to be continued)
Ngày 26/10/11 13h00: hớt hải chạy tới G3 lấy nước roài vù sang E1 mượn mic, hôm nay dù cô Trang Vân hay thầy Việt dạy thì cũng đều tới sớm cả, mình lại muộn roài. Huhu! 13h03: đang thở ngay trước cửa 509. Cái giọng đàn ông oang oang thế kia là vào lớp r, chết mợ con roài! 13h05 (vẫn còn cố 2’ để chấn chỉnh trang phục & thở nốt): khư khư ôm chai nước với cái mic, thò đầu vào & nhắm mắt để tránh 2 loạt đạn từ mắt thầy, cơ mà lại thấy lớp tối om om & e Khánh Ly, e Hứa thu lu ôm cặp với Trưởng Hoàng tử đồi đang làm bạn với em Iphone. Ngay lập tức, não phải nói với não trái: “Chết cha mày nha con (bonus: xem phần 1 của Mộ Dung tung chảo)! Chuyển phòng học!” (Kinh nghiệm xương máu rút ra từ mấy kì học bên Ngại ngữ, tự tạo thành phản xạ tự nhiên) Miệng chưa kịp thốt ra câu nào thì đã nghe cái đầu gối thì thầm: “Thích thì bay đi, cậu nhũn ra roài đơi!”. Hê, may mà cái sự thật nó tuy tệ nhưng cũng còn hơn cái viễn cảnh tương lai vừa leo lên 5 tầng & bi h lội xuống 5 tầng, roài chạy hùng hục & phi ùng ục tới cái phòng nào đó, khéo k lại lên tầng 7 thư viện thì quả thật là bố cũng lạy thầy mất thoai! Em Khánh Ly xinh đẹp cất nhời luôn khi nhìn thấy mình, với cái vẻ mặt cũng ngơ ngác con tê giác y hệt mình: - Hôm nay được nghỉ 2 tiết đầu, anh không biết à? - Không, anh biết gì đâu. - Anh Sơn báo nhóm trưởng mà nhóm trưởng chẳng báo em. - (Nghĩ bụng: Anh còn chả biết nhóm trưởng nhóm anh dư lào nữa cơ!) *gật nấy gật để * Trong lúc tranh thủ lấy lại sức để còn chưởi rủa 1 cơ số người, trong đó có lão Giun già, thì ta nghe em Ly (lại em Ly )) bảo: - Lúc tới đây em thấy chẳng có ai cả. Em cứ nghĩ đến cái cảnh chạy lên 5 tầng rồi lại chạy xuống mấy tầng nữa để học thì chết em. Gọi điện cho a Sơn hỏi: “- Anh ơi, thế này là thế nào? – Thế nào là thế nào? – Thế này là thế này chứ còn thế nào nữa. Sao lớp lại không có ai thế này? – À, hôm nay được nghỉ 2 tiết đầu em ạ!” thì em mới thở phào nhẹ nhõm! Thoai, thế hoàn cảnh lại ép mình phải học hành cho tử tế roài, ngồi làm bt môn TPH vậy. Cái hôm học thì chẳng có thấy đứa nào chăm chỉ, hôm được nghỉ thì 1 lũ 1 lĩ kéo nhau đi học, dở hơi thế chứ! Hô hô, e Toàn Đồng, e Phú Mỹ, roài chị Trang & e Linh, cả Dương Lê Hoàng nữa. Tất cả, sau phút bàng hoàng & sửng sốt, thì đều quay ra rủa xả nhóm trưởng . Bài tập thì đã xong, nhàn cư thành ra bất thiện, lại phải chém gió. Lại như những lần khác, ta mở miệng, để rồi lại không khép ngay lại được. Đầu tiên, nạn nhân là Toàn Đồng: - Làm sao con khóc? (- Tại vì dạo gần đây thấy em í hay buồn bã, cũng k tham gia vào các hội nghị chém gió cấp liên bàn nữa.) - Đâu, con có khóc đâu? Con buồn thôi. - À, Bụt nhầm. Làm sao con buồn? Thế con đã đi vệ sinh chưa? (kèm theo cái vẻ mặt rất chi là thông cảm) Roài lại đến câu đố, nạn nhân vẫn là Toàn Đồng: - Tại một Hội nghị của những người có chỉ số IQ cao (>140) trên toàn thế giới, tới giờ ăn trưa, một nhóm đại biểu tới nhà hàng. Trên bàn ăn có 2 lọ, trên có ghi muối & tiêu, nhưng khi dùng lọ tiêu thì lại ra muối & đổ lọ muối thì lại ra tiêu. Các đại biểu bàn nhau tìm cách đổ tiêu và muối vào đúng lọ mà k làm rơi ra bàn, trong khi có 1 cái ca với 1 tờ giấy. Hỏi em làm cách nào để đổ muối và tiêu vào đúng lọ? - Úi zời, đơn giản. Em đổ muối hoặc tiêu vào ca, rồi đổ lọ còn lại vào lọ không, rồi lại đổ từ ca vào lọ không, thế là xong. - Ừ, thông minh. IQ cao. Nhưng người bình thường thì người ta chỉ cần tráo 2 cái nhãn là xong em ạ! Và cả: - Tại một bệnh viện tâm thần, tay phóng viên hỏi bác sĩ: “Làm thế nào để ông quyết định cho bệnh nhân xuất viện?” “- Tôi dẫn họ tới 1 bồn tắm đầy nước, đưa cho họ 1 cái ca với 1 cái xô, hỏi họ xem dùng gì để lấy nước ra khỏi bồn nhanh nhất”. Tay phóng viên nhanh nhảu: “Đơn giản, tôi dùng cái xô”. Còn em, em dùng gì? - Em rút cái nút thoát nước ở dưới bồn ra – Câu trả lời cuối cùng sau 1 hồi suy nghĩ của e Toàn. (...to be continued)