Hôm nay là ngày đen đủi nhất vs tôi trong suốt hơn 4 năm tôi sống tại đức, công việc xong xuôi, tôi đi thu dọn bàn ghế và bảng vào nhà để đóng cửa rồi đi về, không may trong khi kéo cửa lại chạm phải cái bàn kê sát vào cánh của. Tất cả các thứ trên bàn đã đổ hết, trong đó có những loại nước hàng để cho Khách ăn. Nước hàng bắn tung tóe ra bàn và nền nhà, tôi lại phải lau nhà một lần nữa. Chưa hết ở đó...em gái tôi. Tuy tôi và em không có họ hàng gì cả. Em là con của ông chủ quán tôi làm. Nhưng do tôi quí em, em cũng quí tôi. Nên tôi coi em như em gái...Tôi lau nhà xong, cũng là lúc em vừa ăn cơm xong. Nền nhà chưa khô, em đi guốc cao nên chơn quá đã làm em ngã xuống. Những cái bát, cái đĩa em cầm trên tay chỉ còn là 1 đống đổ nát. Nhưng thê thảm hơn là tay em bị xưng tím lên. Tôi rất áy náy, vì tôi mà em bị như vậy. Nhìn em đau mà tôi không biết làm gì cho em. Về đến nhà rất mệt mỏi, nhưng tâm trạng lại làm tôi thêm đau đầu...Giờ tôi chỉ có thể ngồi đây viết blog này gửi lời xin lỗi em, vì tôi mà em bị như vậy. Thật lòng xin lỗi em!
đêm berlin buồn nhớ về quê về những ngày sinh viên đã qua và những cuộc tình đánh mất sao mà trốn vắng thế cái yên lặng của trời âu sao mà đáng sợ thật mùa hè năm nay sao cứ như mùa đông vậy? nhìn mưa mà lòng càng buồn ôi hải dương, ôi cửa lò ,vinh sao mà khó quên vậy, sang nay ngủ dậy mắt dắm mắt mở thấy nick em sang nhaemco..., buôn hồi thấy nhẹ cả người chắc hẳn cũng phải 8 thắng không pm cho em, thấy em công việc tôt ổn định lại chưa lập gia đình .....................
Mình đã hứa vs nhau những gì,em còn nhớ không...sao em lại bỏ đi để anh cô đơn lẻ loi một mình. Những bức ảnh anh treo trên tường giờ vẫn còn, cứ mỗi khi nhìn thấy những bức ảnh là anh lại nhớ đến em, làm sao anh có thể quên được em đây? This time, This place... So far away Been far away for far too long So far away Been far away for far too long But you know, you know, you know I wanted I wanted you to stay 'Cause I needed I need to hear you say That I love you...