Người mẹ

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi anhcoihy1, 26/10/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. anhcoihy1

    anhcoihy1 <b>๖ۜHøaღVôღŠắcى</b>

    Người mẹ
    Nói về người mẹ chắc vĩ đại rất nhiều đúng k các bạn ? Trước khi nói về mẹ mình , mình xin kể 1 vài câu chuyện
    Ở 1 ngôi nhà thuộc w4 thành phố hồ chí minh , năm đó có 1 cậu vừa lên 14 tuổi , trước đây rất ngoan nhưng đến 12 tuổi mẹ cậu bắt đầu lo lắng vì cậu bắt đầu đi sinh nhật đi chơi khá là nhiều , đến học kì 2 người mẹ nói với con :
    - " Con hôm nay k đi sinh nhật sinh nhọc gì cả , ở nhà học bài cho mẹ "
    Cậu nói : " Mẹ ơi , hôm nay sinh nhật của bạn con , mẹ cho con đi lần nữa thôi mẹ "
    Người mẹ suy nghĩ " lần cuối cùng nha con " . " Dạ "
    " Mấy h con về ? " " Dạ 8h thưa mẹ ". " Đúng 8h nha "
    Chờ hoài 8h . bố mẹ cứ đi ra đi vô , chờ quài k thấy nó về . Gọi điện thoại " Về rồi mà thưa cô " lại gọi " về rồi mà ". Cứ lần lượt như vậy , người mẹ lo lắng.
    9h , tức giận nhưng mà điều lo sợ nhất là tai nạn , sợ xe cộ có tai nạn gì k? gọi lại 1 lần nữa " về lâu lắm rồi mà thưa cô , sao bạn chưa về hả ? "
    Tới 10h , người mẹ lo lắng hơn , cậu bắt đầu bước về nhà mặt mày vui vẻ lắm .
    Mẹ mới hỏi " Giờ sao con mới về ? "
    - " Mẹ lủng lốp xe mà mẹ "
    - " lại nói dối nữa rồi , trời ơi con học nói dối của ai vậy ? "
    lúc bấy h , cậu nói " con k nói dối mẹ k tin con thì thôi "
    " cãi vs mẹ hả con càng ngày càng hư à , mẹ đánh con "
    " mẹ đánh con đi "
    Giơ tay đánh 1 cái bốp , cậu òa lên khóc " Mẹ đánh con con bỏ nhà đi đây " " Đi đi"
    Và cậu bước đi từng bước cứ bước đi như vậy và khóc và cứ đi như vậy , bụng thì đói cho đến khi gặp 1 xe hũ tiếu gõ mùi bốc thơm phức , cậu nhìn nuốt nước miếng ực ực ực nhưng mà bà chủ quán bả thấy tội nghiệp quá bả kêu lại , bả múc cho 1 tô mỳ cho cậu ăn đi . Mới múc 1 muỗng mỳ đầu tiên lại khóc rưng rức rưng rức rồi trời ơi khóc ghê là khóc. Cái bà chủ quán hỏi " Tại sao con khóc vậy ? "
    Nó nói : " Cô là người dưng nước lã mà cô còn cho con tô mỳ , mẹ con ác độc lắm đuổi con đi khỏi nhà trong đêm như vậy "
    Bà này mới hỏi ngõ ngọn ngành , bà nói " Trời ơi , đúng là ta là người dưng nước lã , ta còn cho con tô mỳ , con cảm ơn rối rít . Mẹ con nuôi con 13 14 năm nay mà con làm sai mười mươi rồi , con bỏ nhà đi như vậy là sai nữa rồi , vậy mà con nói mẹ con k thương con . VỀ ĐI ! MẸ CON ĐANG CHỜ CON ĐÓ "
    Cậu bỏ ngay tô mỳ đứng vậy chạy về , tới nhà 1h sáng đèn vẫn sáng trưng tưởng đâu bố mẹ đi ngủ . Vừa bước vào , mẹ chạy ra ôm chầm lấy cậu " Con trai , mẹ khóc mẹ nói mẹ xin lỗi con " Và cậu òa lên khóc " Mẹ ơi , con có lỗi con mới là người xin lỗi mẹ "
    Những cô gái và chàng trai , bởi vì cái ngang bước nên nghĩ rằng mình xa mẹ và nghĩ rằng mẹ phải vì mình , nên bị nhiều căn bệnh lắm , đầu tiên là đua đòi , nhà khá giả , thấy bạn mua cái áo , mình cũng muốn mua cái áo đẹp , bạn mua chiếc xe mình cũng phải mua chiếc xe nhưng mà cũng có nhiều người nhà nghèo khó , bạn có cái áo đẹp , mình cũng năn nỉ mẹ mua , người mẹ bấm bụng để mua cái áo cho con.
    Năm cậu vào đại học , nhà nghèo lắm , nhưng may thay cậu vào được đại học , năm nay cậu đã pik thương và hiếu thảo với mẹ nhiều hơn . Tiền và gạo phải đóng ở đại học là khá cao , cậu nói vs mẹ " mẹ cho con nghỉ để con đi làm phụ mẹ "
    Người mẹ đã gần 60 rồi , cười và nói với con " Mẹ lo nổi mà con học đi "
    Cậu học đại học ở ký túc xá , người mẹ bị phong thấp , làm ruộng đâu có nổi. Mỗi ngày bà sang từng nhà từng nhà xin 1 nắm gạo , xin vài đồng bạc lẽ và 3 tháng , bà đã chuẩn bị đủ 10 kg gạo và 3 triệu đồng.
    Bà đến gặp bảo vệ để đóng cho con , ông bảo vệ đến kiểm tra , gạo thì loại này loại kia đủ thứ trộn lẫn , ông nói : " nhà bà nhiều ruộng lắm sao nhiều loại gạo vậy , lần sao tui k nhận đâu đó , gạo như vầy thì làm sao mà nấu được , bộ bà đi ăn xin sao mà toàn tiền lẻ thế này ? "
    Bà cười cười cúi đầu đi , 3 tháng sau , cũng lại số gạo và số tiền như thế , ông bảo vệ bực bội nói " Bà về đi tôi k nhận "
    Bà nài nỉ van xin , ông nói " Thôi lần cuối đấy "
    3 tháng sau , vừa gặp ông bảo vệ , quỳ xuống nói " nhà tôi nghèo lắm , tôi lại bệnh k thể lao động được , số gạo này là do tôi xin mỗi nơi 1 ít , tiền tôi cũng đi xin từng người , bà khóc và nói ông làm ơn thương tình mà nhận cho "
    Ông bảo vệ bất ngờ vội vàng đỡ bà dậy.
    Kể đến đây thôi , nhưng các bạn có lẽ cũng đã nhận ra sự vĩ đại của ng mẹ chứ ?
    Vs gia đình tôi , tuy k nghèo đến thế , nhưng mẹ tôi vẫn là người vĩ đại nhất , ngày nào cũng làm , thứ 2 đến chủ nhật , k 1 ngày nghỉ , vất vả 18 năm nuôi tôi.
    Có lẽ mẹ tôi vs tôi là người vĩ đại nhất và đối vs những ng khác , mẹ họ luôn là người vĩ đại nhất .
    Tôi yêu mẹ tôi !
     
    yendieu8xNgày Trở Lai07 đã thích.
  2. hay quá .
     
    anhcoihy1 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này