Lần Đầu Bên Nhau

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi nkoc_kut3_Xuka, 25/4/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Thái Trí Hằng sinh năm 1969 tại Đài Loan. Tốt nghiệp Tiến sĩ ngành Thuỷ Lợi Thuỷ Điện năm 2000. Trong thời gian học, tự nhận biệt danh là “Thái Đầu Gấu”

    Truyện được phát hành trên mạng tháng 3/1998, gây được sự chú ý lớn; Được xuất bản thành sách lần đầu vào tháng 9 năm 1998 ở Đài Loan. Tháng 7/2000 tái bản ở cả Đài Loan và Đại Lục với số lượng 500.000 bản. Được giới thanh niên, học sinh sinh viên đón nhận nhiệt liệt. Tháng 7 năm 2002, được xuất bản dưới dạng truyện tranh. Được chuyển thể thành phim ở Hồng Kông. Thái Trí Hằng được coi là một trong những người có công mang lại sức sống và sự chú ý của công luận đến một hình thức phổ biến văn học thời đại @: gọi là văn học trên mạng. Nghĩa tiếng Trung của tên truyện là: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, lần đầu tiên “chạm” vào người bạn khác giới. Trong truyện này còn có nghĩa là lần đầu tiên được yêu. Từ sau khi truyện đến với đông đảo bạn đọc. Cụm từ “Lần đầu thân mật” đã được sử dụng rất phổ biến trên các trang Web, trên báo chí, phát thanh, truyền hình, trong câu nói cửa miệng của đông đảo thanh niên sinh viên Trung Quốc.


    Chapter 1: About me

    Tôi quen cô ấy trên mạng. Không còn nhớ rõ bắt đầu làm quen thế nào. Hình như là do bài thơ của tôi trên một cái forum nào đó.

    Nếu có nhiều tiền, tôi sẽ tậu tòa lầu.
    Tôi có tiền chăng? Không hề có!
    Bởi vậy tôi vẫn bơ vơ không cửa nhà chi.

    Nếu có cánh, tôi sẽ bay vút tầng không.
    Tôi có cánh ư? Không bao giờ có!
    Bởi vậy tôi chẳng thể nhấc bổng mình lên.

    Nếu lật nghiêng cả Thái Bình Dương úp xuống,
    cũng không dập tắt nổi ái tình tôi tặng cho em.
    Thái Bình Dương lẽ nào nghiêng được.
    Bởi vậy nên tôi chẳng yêu em.

    Ký tên: jht

    Thật ra, chẳng qua đó chỉ là một phút bốc đồng lên “cơn bệnh nghề nghiệp” mà thôi. Tôi đang học Thạc sĩ, ngày này qua tháng khác quay cuồng với những phương trình và thuật toán cấp cao nên trong óc lúc nào cũng đầy ắp lô-gíc lòng vòng. Ngoại trừ việc học, đối với bộ óc giản đơn đến ngây ngô của tôi, một dự án bất khả thi chẳng qua cũng chỉ tương đương với một… bãi phân bò. Quanh co với những điều không thể trở thành hiện thực chẳng khác nào phí nước bọt bàn luận thái giám đẻ con trai hay gái.

    Những triết lý vớ vẩn trên forum có lẽ chỉ chứng tỏ tôi là một gã cực kỳ khô khan và không thông minh là mấy. Và sự thật cũng chẳng khả quan hơn bao nhiêu, đáng buồn thay. Cho nên ngần này tuổi đầu tôi vẫn chưa có nổi một mảnh-vắt-vai. Thê thảm!

    Ấy thế mà lại có một cô gái đặc biệt hạ cố ngỏ ý làm quen với tôi. Cô ấy e-mail lại, bảo tôi là một người rất hài hước. U hu hu, gán vào cái thằng tôi từ “hài hước” thì khác gì bảo Chú Cuội thật thà hiền hậu, thật nực cười. Có lẽ cô nàng này hơi bị… thiểu năng? Hoặc là thể nào đầu óc cô ta cũng bị long con ốc ở chỗ này hay chỗ nọ. Ồ, nhưng cái nick của cô ta cũng đáng yêu đấy chứ. “Flying Dance” kể ra cũng khá là lãng mạn. Chỉ có điều những cái nick trên mạng thì biết đâu mà lần, độ chính xác có thể coi gần bằng 0. Khủng long có bao giờ tự nhận là khủng long, và càng không bao giờ tiết lộ nó tạm trú trong công viên Kỷ Ju-ra. Cái nick “hút khách” cũng giống như một món vũ khí sắc bén để câu những anh chàng ngây thơ hay dạo chơi trên mạng. Flying Dance nghĩa là tung-bay-trong-điệu-nhảy, chẳng biết nàng này thuộc loại mái-tóc-tung-bay hay tà-váy-tung-bay. Theo lời Thái, những cô gái có tà váy bay bay ít nhiều đều có họ với loài khủng long ăn thịt.

    Khủng long là nỗi ám ảnh sâu sắc của tôi. Số là tôi đã từng làm quen với một vài cô bạn qua mạng, nhưng số tôi rất thảm, toàn gặp các đối tác ghê gớm số dzách, và độ ghê gớm của họ tăng lên theo cấp số nhân. Tôi phải bỏ của chạy lấy người không biết bao nhiêu lần. Thái - cậu bạn cùng phòng của tôi cũng đụng nhiều tình huống như vậy. Nếu đặt những con “khủng long” trên cột X, để mức độ sợ hãi của chúng tôi lên cột Y, thì biểu đồ sẽ là một đường thẳng tắp theo chiều tăng lên rõ rệt, và rút ra định luật “trên mạng vô mỹ nữ”. Tức là về lý thuyết mà nói, thế giới Internet ẩn chứa đầy những con khủng long, chỉ khác nhau ở chỗ một số con ăn thịt còn những con khác nhai rau cỏ.

    Trước khi kể về Flying Dance, tôi nói sơ qua về cậu bạn cùng phòng. Chúng tôi kết nhau từ khi học đại học, hai chúng tôi tạo thành một cặp bài trùng gắn bó, nhưng thật ra chúng tôi khác tính nhau một trời một vực. Thái cao to, đẹp trai, và sở hữu đôi môi ngọt ngào đến chết người. Theo thiển ý của tôi, chắc chẳng có loài động vật giống cái nào thoát khỏi sức cám dỗ kinh khủng của cái miệng thao thao bất tuyệt ấy. Vì vậy, chúng tôi nhất loạt suy tôn cậu ta là lady killer có đẳng cấp. Những cô gái quy phục dưới trướng của Thái nhiều như lá rụng mùa thu. Thái cũng công nhận danh hiệu đại tướng quân bách chiến bách thắng trên tình trường, nhưng cậu ta chưa bao giờ thu nạp một tù binh nào. Thái nói như thế mới là đạt đến đẳng cấp cao nhất trong trò chơi với các cô gái.

    Thái hay mắng tôi thật thà đến mức đần độn, chẳng bao giờ làm nên trò trống gì. Kể ra cũng đúng thế thật, tôi không cao và cũng chẳng đẹp trai, lại còn chơi nguyên một cái kính cận to đùng trên mũi khiến đôi mắt vốn ti hí càng thêm híp tịt. Đến nỗi, có một lần thầy giáo thể dục lôi tôi ra đứng phạt trước lớp vì tưởng tôi đang ngủ gật, thật ra lúc ấy tôi vẫn chăm chú nghe đấy chứ! Có lẽ ngày giờ sinh của tôi không được cát tường cho lắm, nên từ bé tới giờ tôi toàn chơi với các anh chàng như con gái và các cô nàng như con trai. Theo bảng xếp hạng của Thái, đàn ông chia thành bốn loại: loại thứ nhất là ngồi-mát-ăn-bát-vàng, không cần tốn công chớp mắt cũng có vô khối em chết mê chết mệt; loại thứ hai là dễ-như-trở-bàn-tay chỉ mất công một tí là dễ dàng câu được các bé vào tròng; loại thứ ba là cần-cù-bù-thông-minh, phải vắt óc bày mưu mới hạ được đối phương; còn tôi thuộc loại há-miệng-chờ-sung, chỉ biết há mồm ngồi ngáp chờ có cô nào mắt gỉ tèm nhèm va phải.

    Kể ra Thái cũng khá hào hiệp với anh em, thỉnh thoảng cậu ta “sang tên” cho tôi một vài cô bạn. Nhưng tại tôi nhát quá nên rốt cuộc không nên cơm cháo gì. Ấy là tại tôi trót đọc mấy quyển sách thánh hiền, tôi hiểu biết lễ nghi phép tắc và da mặt tôi không dày, đấy là những điều tối kỵ khi theo đuổi con gái thời nay. Chẳng hạn thế này, có một lần tôi đi uống cà phê với một cô gái không được gầy cho lắm. Tôi thật lòng mời cô ta ăn thêm cái bánh ngọt, cô ta ỏng eo sợ béo. Tôi liền phán luôn:

    - Sợ cũng muộn mất rồi em ạ.

    Năm ngoái, một cô bạn của tôi tự khen mình có “khuôn mặt của thiên thần và thân hình của yêu ma”, thế là tôi lập tức đính chính:

    - Em nói lộn rồi.

    Ơn trời khi ấy chúng tôi đang ăn đồ Tàu, cô ấy phi luôn đôi đũa vào huyệt nhân trung của tôi, chứ giả như ăn bò bíp-tết thì chắc tôi đã bị xơi nguyên con dao ăn cắm phập vào ngực. Sau kinh nghiệm xương máu, tôi bắt đầu thật sự cảm thấy sự hung tàn của những con khủng long thơ ngây. Thái bèn bày cho tôi một biện pháp phòng khi nguy cấp, đi hẹn hò với ai phải mang theo di động và giữ liên lạc thường xuyên. Nếu gặp phải một con khủng-long-ăn-thịt thì nhắn tin “Cháy nhà!”, khủng-long-ăn-cỏ thì nhắn “Móc túi!”. Kể từ đó đến nay, Thái bị cháy nhà 4 lần và bị ăn trộm 6 lần, còn tôi đỡ hơn, chỉ bị móc túi mất 5 lần.

    Vì vậy, trước khi gặp Flying Dance trái tim của tôi đã được tôi luyện khá dạn dày, kể cả gặp phải khủng long tôi vẫn giữ được nhịp tim đập dưới 72 lần/phút. Thái đã từng trích dẫn Shakespeare, “phụ nữ sinh ra để được yêu chứ không phải để được hiểu” để minh chứng hiểu phụ nữ không phải điều kiện tiên quyết để bách chiến bách thắng trên tình trường. Đôi khi tôi cũng cảm thấy thật thấm thía. Hồi trước, có một thời gian tôi thuê chung dưới một mái nhà với 4 cô nặc nô, thật là khổ sở như địa ngục. Phải chăm lo từng li từng tí cho các bà cô ấy, lại phải thật giữ gìn để không xảy ra điều tiếng gì. Sau hai năm sống chung với lũ, tôi rút ra kết luận dù các cô gái có thuần khiết, đoan trang, nhẹ nhàng, ngây thơ, yểu điệu thục nữ… đến đâu đi nữa thì cái dáng vén váy đếm lông chân của cô nào cô nấy đều y xì đúc như nhau.

    Trở lại chuyện Flying Dance gửi e-mail ca ngợi tôi rất-hài-hước. Tôi ngờ rằng lúc ấy cô ta vừa lên cơn sốt cao nên có tí… ấm đầu, nhưng dầu sao tôi vẫn mong được chat với cô ấy. Nhưng hai chúng tôi không mấy khi online cùng lúc, đành liên lạc bằng e-mail. Để chứng minh rằng cô ấy rất sáng suốt, tôi đành phải cố sức bóp nặn vốn liếng từ vựng của mình để duy trì hình ảnh “hài hước”. Tôi gửi email cho Flying Dance, cô ấy hồi âm lại, tôi lại gửi email tiếp, cô ấy lại hồi âm… Flying Dance có một bài thơ trên cùng forum với tôi,

    Em tung bay nhẹ nhàng, giữa bầy người ồn ĩ.
    ánh mắt anh lướt lại, diệu kỳ.
    Anh sững sờ, hay ngắm kỹ,
    Cũng không làm em rối loạn nhịp đi.
    Bởi khiến em nhảy bay lướt bước
    Đâu phải đôi mắt, ánh nhìn của anh,
    Mà là con tim em không ngừng nghỉ.

    Thật khó liên tưởng người con gái ngọt ngào thế này với hình ảnh khủng long. Mà nếu là khủng long thật, tôi cũng cam lòng dâng mình cho nó đánh chén no say. Hình như Thái lờ mờ đoán biết suy nghĩ của tôi, nên vội vàng can gián tôi không nên kỳ vọng vào internet kẻo đến lúc thất vọng, vì mọi thứ trên mạng chỉ có phân nửa là thật mà thôi. Còn chưa rõ kẻ ẩn sau cái nick kia là con trai hay con gái, làm sao mơ xa được. Chậc, chả trách gì tính bạc bẽo đến vô cảm của Thái. Sau khi bị người yêu đá đít năm 20 tuổi, Thái bắt đầu lao vào những cuộc chơi tràng giang không ngừng nghỉ để trả đũa tụi con gái. Người xưa có câu “bị rắn cắn một lần, 10 năm sau vẫn sợ sợi dây thừng”. Thế nhưng Thái bị rắn cắn thì lại học được cách lột da rắn, và đâm mê ăn thịt rắn.

    Lại một đêm trằn trọc với những công thức và phương trình, như bao đêm khác. Con mèo mun ngoài cửa sổ phòng nghiên cứu tru lên những tiếng kêu mời gọi. Ba tiếng dài một tiếng ngắn, đã ba giờ đêm. Tôi bèn online “dạo chơi” giây lát, giờ này mạng chạy rất phê, vì ít người lướt web. Đúng lúc tôi online, máy tính bật ra tiếng kêu chít chít, có cá cắn câu! Không biết cô nàng ngốc nghếch nào gửi message cho tôi đây? Híc, sung sướng đến rớt cả nước miếng. Tôi chắp tay nghiêm túc khẩn cầu Thượng đế ban cho mình một cô gái tuyệt sắc giai nhân, rồi dùng bàn tay trái thanh khiết chưa từng sờ vào tờ giấy toa-lét nhắp chuột. Trên màn hình hiện lên dòng chữ:

    - Đồ Tồi, muộn thế này mà chưa ngủ sao?

    Trời ơi, Flying Dance! Không thể tin nổi! Tôi vội vàng lau sạch tay chân, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Thái ơi là Thái, giờ cậu đang ở đâu với ai, bỏ mặc mình trong thời khắc then chốt thế này. Biết làm sao bây giờ, làm thế nào níu kéo Flying Dance với vốn từ vựng cụt thụt lủn như cái đuôi mèo và cách pha trò có phần ngớ ngẩn của tôi đây?

    - Đồ Tồi à, em hơi buồn, không ngủ được. Anh cũng mất ngủ à?

    Trời đất, tại cậu Thái thầy dùi cho tôi lấy nickname là “Đồ Tồi”! Thái còn bảo những cái nick càng bất cần đời càng có sức hút đối với các nàng. Nick trước kia của tôi, đại loại như “yêu em muôn thuở”, “Jack nặng tình”, “tên tôi là lãng mạn”, “nếu em không muốn sống anh sẽ chết cùng em” cũng khá là hay ho chớ bộ! Tôi đúng là ngốc, dại dột nghe lời Thái để đến nỗi giờ bị nàng gọi là “đồ tồi”, thật chẳng lãng mạn tẹo nào!

    - Anh cũng không vui, thế thì chúng ta tương tác với nhau theo định luật trái dấu, dấu âm tương tác với dấu âm thì thành kết quả dương đấy!

    Phù, mãi mới nặn ra một câu, toát mồ hôi hột. Thật ra, tôi đâu có buồn bã chán nản gì, nhưng cũng phải “ăn dưa nói dựa” theo nàng chứ. Vừa bắt đầu “đàm phán” không nên ông chẳng bà chuộc với đối tác. Nếu lát nữa cô ấy hỏi vì sao tôi buồn thì tôi sẽ đáp rằng: “Em không vui thì làm sao anh vui nổi”. Nghe có vẻ hơi bợ đỡ, nhưng Thái đã nói rồi, bợ đỡ là nền tảng của tình yêu. Hơn nữa, con gái là những sinh vật rất… kỳ quặc, họ đặt trọn niềm tin vào đôi tai chứ không phải đôi mắt. Vì thế, thà nói một câu ngon lành cho con gái “lay động cảm quan” còn hơn làm một việc tử tế để các cô nhìn thấy.

    - Vậy à, nhưng mà này, anh chưa hỏi thăm em đấy!

    Chết chưa, cuống đến nỗi quên cả phép lịch sự căn bản nhất, thế mà tôi đã từng được tặng danh hiệu Chàng trai lịch thiệp nhất khoa kia đấy. Các em khóa dưới biết được chuyện này thì sẽ vỡ mộng về tôi mất. Thật đến treo cổ… chân tự tử!

    - Cô gái tóc dài ơi, cầu chúc mọi lo lắng của em sẽ qua đi.

    Tôi vẫn thầm mong Flying Dance có mái tóc dài tha thướt tung bay, chứ không phải chỉ có tà váy tung bay. Cầu xin Thượng đế phù hộ, đừng để tôi đoán nhầm.

    - Xí, làm sao anh biết em tóc dài?

    Oops, đoán trúng phóc! May quá, cô ấy gần giống với mẫu hình trong mơ của tôi. Đã quá!

    - Không những anh biết em tóc dài, anh còn biết em rất ít khi mặc váy.

    Đã có gan ngồi vào chiếu bạc thì phải dám đặt cược lớn một tí, nếu canh bạc này thắng thì trái đất sẽ ngừng quay để chúc mừng tôi.

    - Sao cơ? Quả là em không thích mặc váy, nhưng sao anh biết được?

    Thượng đế ơi, sao người hậu đãi tôi quá vậy. Tôi chỉ thật thà, thành khẩn hơn người khác một tẹo thôi mà. Người không cần phải đối xử hậu hĩnh với tôi đến mức này đâu.

    - Anh cảm thấy nhất định em có một đôi chân rất đẹp, vì thế không nên để tà váy che mất chân em…

    Khóa huấn luyện đặc biệt của “thầy Thái” quả là có tác dụng. Cậu ta bảo sinh ra trên đời làm thằng đàn ông phải biết cách ăn nói ngọt ngào. Khi chàng trai tán tụng cô gái thì sẽ gây tác động cực mạnh đến… dạ dày anh ta, chứ không phải đến đối tác, bởi những lời nịnh nọt gây buồn nôn cực kỳ. Thái bảo bao giờ tôi có thể tuôn ra những lời bợ đỡ một cách trơn như bôi mỡ mà không hề co thắt dạ dày thì sẽ được nhận bằng tốt nghiệp khóa học. Giờ xem ra tôi đã thi đỗ.

    - … …

    Đây là phản ứng quá thông thường của các cô nàng, không biết trả lời thế nào thì dùng cái mặt cười để lấp liếm cho qua chuyện. Chiêu này khá là cao thủ, vừa nhận lời khen một cách kín đáo vừa làm ra vẻ không dễ bị dụ khị.

    - Đỡ buồn chưa, cô bé Flying Dance xinh đẹp?

    Tuy rất muốn biết vì sao nàng không vui, nhưng tôi chỉ hỏi khéo một câu như vầy. Bởi một khi không vui thì trạng thái tâm lý sẽ rất… gập ghềnh. “Tấn công trực diện” chỉ tổ khiến cô ta thêm tức giận. Hỏi khéo léo có khi sẽ thu được hiệu quả hơn hẳn. Binh pháp Tôn Tử đã dạy “giương Đông kích Tây” mà. Thêm vào đó, tôi đã cẩn thận kèm thêm lời ca ngợi sắc đẹp của cô ấy, chắc cô nàng không nỡ lòng đạp tôi off line ngay lập tức.

    - Dễ thở hơn nhiều rồi, anh Đồ Tồi đáng yêu ạ…

    “Đáng yêu”? Hừm, tính từ này nói về tôi không đắt lắm, nhưng cũng tạm được. Chỉ có điều, “đồ tồi” có đáng yêu đến đâu cũng vẫn là “đồ tồi”, mai tôi phải thay cái nick này đi mới được.

    - Em đỡ buồn thì anh cũng hơi vui rồi đấy.

    Quá chuẩn, đòn đánh chuẩn bị từ nãy dùng vào chỗ rất đắc địa. Mà tôi nịnh rất chi là trơn, thậm chí không hề chớp mắt. Thật là một đòn cân não!

    - Ôi, Đồ Tồi ơi, em phải đi ngủ rồi. 10 giờ sáng mai online nhé!

    Căn cứ vào phản ứng của Flying Dance, có thể thấy rằng đòn nịnh ban nãy của tôi vừa xoẳn cả về cường độ lẫn thời điểm. Hà hà, quãng đời sống chung với Thái bấy lâu nay quả là hữu ích.

    - OK! Trèo đèo vượt suối anh cũng sẵn sàng, huống chi là chat với em!

    Mèng ơi, sao tôi có thể ăn nói hoa văn mỹ miều thế kia chứ? Câu này xứng đáng liệt vào bảng xếp hạng Những câu chat hay nhất trong năm. Trình độ của Đông Gioăng chắc cũng chỉ đến tầm này thôi. Tôi rất biết ơn “thầy Thái” dạy dỗ thời gian qua, nhưng rõ là “hậu sinh khả ố”, tôi đã vượt thầy rồi. Hơn nữa, tôi gõ câu ấy không hề run tay mới ghê chứ! Tôi ngây ngất trước tài năng thiên bẩm của mình.

    - … Mai gặp lại… Chúc ngủ ngon, Đồ Tồi…

    - Có chút đính chính, là sáng nay gặp lại (ba giờ sáng rồi mà)… Ngủ ngon nhé em.

    Tôi offline trong niềm vui không kiềm chế nổi và gào toáng như quảng cáo trong tivi: “Bạn đã gặp may”! Xem ra, lần này có nhiều khả năng thành công. Bên ngoài lại có tiếng mèo kêu nheo nhéo…
     
  2. Chợ Người

    Chợ Người Cư Dân

    Dài là ngại đọc rồi :))
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này