Huyền Thoại Lục Địa MU - Phần 1 Chương 1 - Phần 1: Alice và Ánh Trăng Thủa xa xưa, từ rất lâu rồi, con người đã khám phá được những bí mật của vũ trụ, biết sử dụng những sức mạnh ấy để phục vụ cho bản thân. Cùng chung sống với con người là những người thú, những tinh linh bé nhỏ, đó là linh hồn của các loài vật, cây cỏ… Cai quản thế giới ấy là các vị thần linh ở thiên đường, các vị thần đem lại cho con người và muôn loài thức ăn, mùa màng, sức khỏe. Họ bảo vệ thế giới này khỏi sự độc ác, tàn bạo của chúa quỷ KunDun - kẻ cầm đầu thế giới bóng tối, luôn rình rập con người. Chúa quỷ KunDun rất thích bắt trẻ con để ăn thịt(!?) Vì thế, khi trời tối, mọi đứa trẻ đều phải về nhà, không được ra ngoài chơi... - Kìa mẹ! – Alice thốt lên – Lúc nào mẹ cũng thế, toàn chen vào chuyện đang kể thôi. Câu ấy mẹ nhắc con không biết bao nhiêu lần rồi. Shaphira mỉm cười xoa đầu con gái: - Nhưng mẹ nghĩ là sẽ không thừa đâu, con luôn phải nhớ nhé, đừng ra ngoài đường khi trời tối kẻo bị ăn thịt đấy! Alice lè lưỡi: - Con không tin, làm gì có con quỷ ấy. Mà nếu có thì con cũng sẽ bắt về cho mẹ nấu canh luôn! Mẹ nhé! Shaphira bật cười: - Ôi! Con gái của mẹ ngốc quá, ai lại đi bắt quỷ về nấu canh cơ chứ! Thôi khuya rồi, con ngủ đi nào. Shaphira kéo chăn đắp cho Alice, một chiếc chăn trắng như tuyết, được làm từ lông loài gấu núi Tenos, rất dày và ấm. Nằm trong chăn, cô bé trông như một chú thỏ con. Dù đã ngáp ngắn ngáp dài nhưng Alice vẫn muốn làm nũng mẹ: - Nhưng mẹ đã kể hết đâu! Mẹ kể tiếp đi. Shaphira nghiêm mặt: - Thôi con ngủ đi, mai mẹ kể tiếp. Alice với tay: - Thế tối nay cha có về không mẹ? Shaphira cúi xuống hôn lên trán Alice: - Mẹ cũng không biết nữa, có lẽ tối nay cha con phải trực để bảo vệ hoàng cung. Nhưng dù thế nào đi nữa, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải nhớ: Cha Sendor của con là một chiến binh mạnh mẽ nhất, dũng cảm nhất, và là niềm tự hào của lục địa MU. Con phải tin vào cha, nhớ chưa! - Vâng! Con nhớ rồi. - Thôi, chúc con ngủ ngon! - Chúc mẹ ngủ ngon Shaphira thổi tắt những ngọn nến, bóng đêm buông xuống, bao trùm căn phòng. Alice dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ cô bé thấy mình đang đứng trên thảm cỏ xanh rộng lớn, bầu trời xanh bao la với những đám mây hồng trôi lơ lửng. Alice thích quá, chạy tung tăng trên thảm cỏ xanh cho đến khi mệt nhoài. Cô bé nằm phịch xuống, nhìn lên bầu trời. Chợt Alice nghe thấy có tiếng bước chân, tiếng rên rỉ. Cô bé ngồi dậy, đi theo những tiếng động đó, đến một cửa hang rất lớn. Cô bé vội núp đi khi thấy bóng người. Đó là hai người đàn ông, một người trùm kín đầu chỉ để lộ bộ râu, tay cầm gậy trông như một pháp sư, còn một người có đôi tay dát vàng, đầu đội vương miện. Người đàn ông trông như một nhà vua tiến đến gần viên đá pha lê trong suốt đặt trước cửa hang, đôi tay run rẩy… Còn người Pháp sư giơ cao cây gậy lên, miệng lầm nhẩm đọc thần chú. Viên đá pha lê chợt lóe sáng, ánh sáng chói lóa làm cả hai ngã ra sau. Sau đó, ánh sáng dần co lại, viên đá rạn nứt rồi nổ tung ra hàng trăm mảnh. Cánh cửa hang rung lên và nổ tung sau đó. Một tiếng cười ma quái vang lên, kéo dài một cách ghê rợn, tưởng chừng như không bao giờ dứt. Luồng ánh sáng xanh lục từ trong hang phóng ra biến tất cả đoàn binh hộ tống phía sau hai ngườikia thành những bộ xương, rồi đổ rạp xuống đầy ghê rợn. Alice kinh hãi nhìn về phía cửa hang, chỉ còn thấy một bộ xương đầu đội vương miện. Còn tên Pháp sư lúc này đã bỏ mũ trùm đầu xuống, hiện nguyên hình một con quỷ đầy xương xẩu rợn người. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tiếng xiềng xích từ trong hang vang vọng ra. Từ trong hang, một con quỷ to lớn bước ra, hắn có khuôn mặt đầy xương, mặc một bộ giáp màu xám có áo choàng phía sau, tay cầm cây gậy trông rất lạ. Đôi mắt hắn sáng lên thứ ánh sáng đỏ như máu, và đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào Alice. Trong chớp mắt, hắn đã đến bên Alice từ lúc nào, cùng với cái miệng đầy răng nhọn hoắt hiện ra. Alice sợ quá nhắm mắt lại và hét lên: - Mẹ ơi cứu con với! Quỷ KunDun! Mọi âm thanh bỗng vụt tắt, chỉ còn sự im lặng. Lúc sau, Alice mở mắt ra không thấy quỷ KunDun đâu cả, và cái hang động cũng biến mất. Trước mặt cô là một cánh đồng đầy hoa với rất nhiều ong bướm bay lượn, trông rất giống khu Thảo Nguyên Noria nơi cô sống. Có tiếng nói của một người phụ nữ cất lên, giọng nói rất êm và dịu dàng. Alice nghe rất quen nhưng không tài nào nhận ra đó là ai: “Elpis, viên đá pha lê đó chính là viên đá phong ấn chúa quỷ KunDun. Kẻ ngu ngốc kia – Antonias – đã nghe theo lời quỷ sứ mà phá tan viên đá Phong Ấn, giải thoát KunDun và quay lại thế gian tái lập thế giới bóng tối ma quái. Hắn đang chuẩn bị cho âm mưu xâm lược lục địa MU một lần nữa để tiêu diệt tất cả. Trong cuộc chiến này, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, chúng ta sẽ phải trả giá đắt. Vì thế Elpis, chúng ta không còn thời gian nhiều đâu. Nhiệm vụ của con rất nặng nề, con phải tìm ba viên ngọc của Thiên Giới: Ngọc Ước Nguyện, Ngọc Tâm Linh và Ngọc Sinh Mệnh, kết hợp với Ngọc Hỗn Nguyên ở Lâu Đài Máu, dùng phép thuật của mình kết hợp chúng lại, tạo thành đá Phong Ấn. Đây chính là viên đá mới, có thể làm giảm đi đáng kể sức mạnh của KunDun.” “Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ, con phải tìm đá Nguyên Thủy, tinh chế nó thành đá Tạo hóa có sức mạnh lớn lao. Hãy tìm cách đưa nó cho thần Hion, nó sẽ làm vũ khí của người mạnh hơn, để có thể chiến đấu và tiêu diệt KunDun. Trên đường đi tìm ngọc, con sẽ gặp được rất nhiều bạn tốt, và kẻ muốn lợi dụng, lừa dối con. Nhưng đừng lo, con hãy lắng nghe lời nói của trái tim để nhận biết và tìm ra những viên ngọc cuẩ Thiên Giới. Hãy nhớ, tuyệt đối không được để những viên ngọc đó lọt vào tay KunDun. Nếu điều đó xảy ra, thế giới này sẽ bị hủy diệt, bóng đêm sẽ lại bao trùm khắp lục địa của chúng ta. Đây là sứ mệnh cao cả dành cho con, hãy thực hiện tốt sứ mệnh đó, con gái yêu của ta.” Khi tiếng nói vừa dứt thì xuất hiện một mặt trăng rất sáng trên trời, mặt trăng chiếu sáng vào Alice. Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội, mặt trăng biến mất và bầu trời chuyển sang đỏ thẫm như máu. Cỏ cây đều cháy rụi và mặt đất xuất hiện các khe nứt khổng lồ với dòng dung nham nóng chảy cuồn cuộn bên dưới. Alice hoảng sợ tột độ, cô vội vàng bỏ chạy thật nhanh nhưng mặt đất đã nứt ra khiến cô ngã xuống vực đỏ rực lửa. Cô bé sợ quá, khóa òa lên và bừng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Chiếc giường chợt rung lên, Alice sợ quá hét toáng lên và vội nhảy xuống giường. Chợt Alice nhận ra nguyên nhân làm cái giường bị rung, đó là Thomas – câu em trai - đang rung cái giường nhỏ bé của mình. “Hóa ra là thế, hèn gì mặt đất rung chuyển!” Alice tức tối định cho Thomas một trận thì Shaphira chạy lên, hốt hoảng hỏi: - Có chuyện gì mà con khóc to thế? Ai làm gì con à? Alice mếu máo: - Mẹ ơi! Thomas nó trêu con, nó không cho con ngủ , nó … nó … Thomas cãi lại: - Không phải tại con, tại chị Alice dậy muộn quá, con định trèo lên đánh thức thôi mà. Alice cau mặt: - Đánh thức kiểu gì thế hả? Shaphira kéo hai con ra giảng hòa: - Thôi, em con còn nhỏ mà Alice. Bây giờ con xuống rửa mặt và ăn sáng đi, mẹ làm bánh ngon lắm. Có cả mứt dâu Alice thích nữa đấy, quết vào bánh mì ăn ngon tuyệt, phải không nào? Nhanh không thôi các Tinh Linh sẽ ăn hết phần các con đấy. Alice lững thững theo mẹ xuống nhà, ngòi cửa sổ mặt trời đang lên cao, một ngày mới tươi đẹp trên lục địa Mu đang chờ đón Alice… Nguồn : Internet Copy Right by @Tay Thép P/s : Mình sẽ cập nhập các phần tiếp theo, hi vọng sẽ được các bạn đón đọc
Chương 1 - Phần 2: Những Người Bạn - Vậy sao? Bà ấy nói với con thế à? Alice khẽ gật đầu, cô bé rót thêm sữa cho đầy cốc: - Vâng! Chỉ có điều bà ấy gọi con là Elpis thôi, nhưng con tên là Alice cơ mà? Shaphira suy nghĩ một chút, cô chợt nghĩ ra một điều gì đó, có lẽ rất quan trọng nhưng sau đó cô lại bảo Alice: - Thôi con đừng để ý nữa, chắc tại con đọc truyện nhiều quá đấy thôi, giấc mơ lúc nào chẳng như vậy, không sao đâu con! Alice lộ rõ vẻ vui mừng: - Vậy hả mẹ? Thế thì con sẽ không thèm để ý đến nó nữa, vì nó làm con sợ khiếp ấy! - Ừ! Hi vọng con sẽ không mơ thấy nó nữa. Alice cười thật tươi, cô bé nhảy ra khỏi ghế ăn, chạy ra ngoài rồi vẫy tay chào mẹ: - Con đi chơi đây mẹ ơi! Shaphira mỉm cười: - Ừ! Cẩn thận con nhé! Khi bóng Alice vừa khuất, Shaphira mới tắt nụ cười. Bây giờ đôi mắt cô mới hiện lên vẻ lo lắng thật sự. Vẻ lo lắng kỳ lạ vô cùng khó hiểu. Alice chạy tung tăng ra Thảo Nguyên Noria, nơi đó có những người bạn đáng yêu đang chờ cô bé. Sáng nay những bông hoa trên Thảo Nguyên Noria như nở sớm hơn, nổi bật giữa cánh đồng trải dài hoa tím biếc là chiếc váy nhỏ xinh màu xanh da trời của Alice. Cô bé đi đôi giày màu đỏ cam, những đường viềm trên váy lấp lánh dướ ánh nắng trông thật đẹp mắt. Nhìn từ xa, Alice bé như một chấm xanh nhỏ giữa một vừa hoa cỏ rộng lớn, những bông hoa nhỏ nhắn tỏa hương thơm thật dễ chịu. Phía trên đồi cao, những cây cổ thụ như biết biết hát rì rào trên vòm lá cùng mấy chú chim nhỏ. Nơi mà Alice cùng các bạn hay chơi trốn tìm. Phía bên trái là vườn hoa tulip rộng lớn. Đây là nơi sinh sống của Xisamy - Một tinh linh côn trùng - thường hay tới chơi đùa cùng với Alice. Hôm nay Xisamy ngồi chờ Alice trên một bông hoa tulip thật lớn màu cam. Xisamy có đôi cánh chuồn chuồn bé xíu, hay mặc chiếc váy có màu cỏ non, điểm thêm là một cái nơ màu hồng xinh xắn ở lưng, trên đầu lại có hai cái râu ngoe nguẩy trông thật lạ mắt. Vừa nhìn thấy Alice, Xisamy vui mừng bay đến bên cô bé, hai người bạn vừa đi vừa trò chuyện tíu tít. Alice kể cho Xisamy về giấc mơ đêm qua của mình, nghe xong Xisamy suy nghĩ một lúc rồi nói: - Hình như trước kia mình có nghe bà kể về "đá Nguyên Thủy". Đúng rồi! Bà mình nói đó là viên đá ẩn chứa sức mạnh của thần linh, được dùng để gia cường sức mạnh cho vũ khí. Thần Hion là vị thần rồng của ánh sáng, người sẽ dùng viên đá đó để tiêu diệt chúa quỷ KunDun. Alice sửng sốt: - Thế chúa quỷ KunDun là có thật à? Xisamy gật gật: - Ừ! có thật chứ! Bà mình nói thế mà, nhưng đó cũng là truyền thuyết lâu lắm rồi. Alice chợt nhớ tới lời mẹ vẫn hay nhắc về quỷ KunDun, cô bé rùng mình: - Eo ơi! Thế thì sợ lắm nhỉ?, mẹ mình nói quỷ KunDun thích ăn thịt trẻ con lắm đấy! Xisamy liền trợn mắt, ngoác mồm đưa hai tay ra dọa: - Ha ha! Đúng thế, ta là quỷ KunDun đây, ta sẽ ăn thịt ngươi, Grừ...! Thế là Alice hét lên thật to, còn Xisamy bay theo trêu, hai cô bé đuổi nhau cười vui vẻ quên mất nỗi sợ hãi hồi nãy. Alice chợt dừng lại. - Này! Hay là bọn mình chơi trốn tìm đi! Xisamy lắc lắc hai cái râu trên đầu! - Không được đâu , có hai người thôi, chơi sao được ? - Vậy bọn mình đi rủ thêm Chorman và Bambu nhé ? - Ừ hay đấy, mình đi nào!.. Xisamy và Alice chạy qua cánh đồng hoa của thảo nguyên Noria, băng qua con đường mòn đến những cánh đồng lúa mì vàng óng, trải dài tít tắp. Phía bìa rừng có vài chú bò đang nhởn nhơ gặm cỏ buổi sáng, khung cảnh hiện lên thật yên bình. Nhà Chorman hiện ra trước mặt hai cô bé, một căn nhà rất lớn và dài, nằm sát bìa rừng, bên cạnh căn nhà là rất nhiều cây to mọc cao vút. Những tảng đá cạnh nhà phủ đầy rêu phong như từ hàng ngàn năm trước vậy. Alice đứng dưới bậc cầu thang rất dài bắc tay làm loa gọi: - Chorman ơi! Cậu có ở nhà không? đi chơi trốn tìm với bọn mình đi! Từ trong nhà vọng ra tiếng lộp cộp vội vã, cánh cửa lớn khẽ mở ra và Chorman...thò đầu ra ngoài: - Ồ! Alice đấy à? Cả Xisamy nữa, các bạn vào nhà đi! Alice lắc đầu: - Thôi bọn mình không vào đâu! Xisamy và mình muốn rủ bạn cùng đi chơi trốn tìm ở bìa rừng Vasxa, chỗ bác thợ rèn Rasin ấy, bạn có đi không? Chorman buồn xìu: - Trốn tìm à? Thân hình như mình thì trốn vào đâu được? Lại bị các bạn trêu thôi! Alice tinh nghịch: - Ừ nhỉ! Thế thì lúc nào bạn cũng là người đi tìm mất, nhưng chỉ là chơi vui thôi mà, đều là bạn bè cả, sẽ không ai trêu bạn đâu, đừng lo...Mà ở vùng Kello này, đâu chỉ mình bạn là nhân mã, các bạn nhân mã khác vẫn chơi đùa cùng nhau đấy thôi. Chorman hơi lưỡng lự một chút rồi đồng ý: - Nếu đều là bạn bè cả thì mình sẽ tham gia, nhưng các bạn chờ mình thay cái áo đã nhé! Chorman đi vào và nhanh chóng bước ra với một chiếc áo màu nâu mới, những hạt kim loại lấp lánh trên vai cùng với những đường viền bằng vàng như làm tăng thêm phần mạnh mẽ cho cậu. Chân sau của cậu được đeo một chiếc vòng bạc với những đường nét rất tinh xảo. Chorman bước xuống, trông cậu bé đẹp hơn bao giờ hết, những hạt kim loại phát sáng trên vai cậu khi đón ánh nắng, chiếc vòng bạc lung linh ánh sáng thật kỳ ảo. Đôi mắt Chorman có màu xanh lục, mái tóc mượt mà vàng óng cùng với cặp lông mày mỏng manh khiến bất cứ ai mới gặp lần đầu đều tưởng Chorman là... Nữ Nhân Mã! Alice và Xisamy tròn mắt ngạc nhiên trước vẻ đẹp hoành tráng của Chorman, cậu bé gãi đầu lúng túng hỏi: - Mình mặc thế này có được không? Xisamy reo lên: - Được quá đi chứ! Bộ này đẹp quá đi mất, sao tớ chẳng thấy cậu mặc bao giờ? Cậu mới mua à? Chorman đỏ mặt: - Thì mẹ mình bảo lớn rồi, ăn mặc cũng phải đẹp một chút. Xisamy bay lên, vẫy vẫy tay và nói lớn: - Thôi bọn mình đi nhanh lên nào! Chorman và Alice chạy theo Xisamy, cô bé cứ bay vèo vèo khiến Alice không chạy theo kịp, lúc sau mệt, Xisamy đậu lên vai Chorman, làm cho Alice cũng đòi...trèo lên lưng Chorman làm kỵ sĩ. Ba người vừa chạy vừa đùa vui, cười vang khắp cánh đồng lúa mì. - À! phải rủ thêm bạn gấu Bambu nữa mới vui - Alice đề nghị. Chorman đồng tình: - Ừ! Đúng rồi đấy, lâu rồi mình không gặp gấu con, không biết bạn ấy có lớn hơn hồi trước không nhỉ? Xisamy vặn vẹo: - Sao cậu ngốc thế? Gấu con Bambu thuộc dòng thần thú, phải 200 năm sau cậu ấy mới lớn lên được. Chorman sực nhớ ra: - Phải rồi! Mình nhớ ra rồi, gấu con thuộc dòng thần thú. Ơ! Nếu vậy thì phải 200 nữa mình mới trưởng thành à? Vì gia đình mình cũng thuộc dòng thần thú mà? Xisamy lè lưỡi ra trêu: - Cậu chẳng biết gì cả.Nhân Mã thuộc dòng Nhân Thú, phải 1 ngàn năm sau một nhân thú mới trưởng thành. Nhân Thú là tộc người có một phần hình dạng của loài vật như: Nhân Sư, Điểu Nhân, Nhân Mã...Các Nhân thú có tuổi thọ rất cao chỉ đứng sau loài rồng thôi. Còn Thần Thú là các loài thú được chúa trời ban tặng linh hồn con người, trở thành thần với nhiều quyền năng và sức mạnh đặc biệt. Alice vỗ tay: - Ôi Xisamy giỏi quá! Sao cái gì bạn cũng biết vậy? Xisamy huênh hoang: - Tất nhiên, vì mình là một tinh linh rất xinh đẹp mà, cái gì chẳng biết. Chorman hỏi lại: - Thế tinh linh các cậu tuổi thọ có cao không? Xisamy lắc đầu: - Không cao lắm đâu, chỉ ngang với con người thôi, vì tinh linh nhỏ bé và có hình dạng giống con người mà. Chorman chợt buồn ủ rũ: - Thế thì khi lớn lên mình chẳng còn ai chơi cùng nữa rồi, tại mình sống dai quá đấy mà! Alice vội an ủi: - Đừng buồn mà Chorman, lúc đó bạn sẽ lại có những người bạn mới, cũng tốt như bọn mình mà, dù có chuyện gì sảy ra bọn mình vẫn mãi là bạn tốt phải không Xisamy? Xisamy bay lên cao và hét lên: - Đúng thế, chúng ta mãi mãi là bạn tốt. Ba người bạn nhỏ lại tươi cười và cùng chạy thật nhanh dưới ánh nắng vàng chói chang. Rồi đây, dù mỗi người đi một con đường khác nhau nhưng trong trái tim, họ mãi là bạn tốt của nhau.... Căn nhà nhỏ làm bằng gỗ sồi của bác thợ rèn Rasin...Một trong những Đại Thần Tinh Linh đang dần hiện ra trước mắt bọn trẻ, và còn những trò chơi, những cuộc phiêu lưu mới đang chờ đón phía trước.
Chương 1 - Phần 3: Bác Thợ Rèn Rasin Sau khi đi qua những cánh đồng lúa mì trải dài vàng óng, vượt qua con đường mòn mà những người chở hàng cho vùng Kello thường hay đi, men theo bìa rừng một chút nữa, cuối cùng bọn trẻ cũng đến được bìa rừng phía đông Thảo Nguyên Noria. Đó là nơi có ngôi nhà nhỏ của bác thợ rèn Rasin, khi đến nơi thì lũ trẻ đều thấm mệt vì vừa đùa, vừa chạy đuổi nhau trên đường đến đây. Bác Rasin đang luyện một con dao nhỏ, bên cạnh là lò than đỏ rực. Chợt thấy lũ trẻ đến chơi, bác lau vội những giọt mồ hôi và tươi cười ra đón: - Aha! Đây chẳng phải là Alice bé bỏng nhà Sendor sao? Cháu đến thăm bác à? Bọn trẻ đồng thanh: - Chúng cháu chào bác ạ! Bác Rasin cười vui: - Ừ! các cháu ngoan lắm, nào vào đây với bác. Đôi mắt Rasin sáng lên một niềm vui khó tả, có lẽ đã lâu rồi mới có người đên chơi với bác. Bác thường hay rèn những nông cụ cho mọi người trong vùng, nhưng cũng có lúc bác được mời vào hoàng cung để rèn những vũ khí mới lạ và sắc bén cho quân đội Hoàng Gia, cho nhà vua và các hoàng tử. Cứ ba năm một lần, bác lại được mời tới điện thờ lớn trên làng Devias, với cương vị là một trong năm Đại Thần Tinh Linh của toàn lục địa MU, cùng nhau họp bàn cách đối phó với những âm mưu mới đầy xảo quyệt, tàn ác của bè lũ tay sai chúa quỷ KunDun - Kẻ cầm đầu thế giới bóng tối. Alice không biết rõ bác Rasin bao nhiêu tuổi, chỉ đươc nghe mẹ kể bác là một Tinh Linh rất lớn tuổi, từ khi mẹ Alice còn bé đã có bác Rasin rèn kiếm ở đấy rồi.Tuy lớn tuổi nhưng bác lại thích mọi người xung quanh gọi bằng....bác hơn và ông. Bác Rasin có thân hình cao lớn, mái tóc vàng xoăn tít, các cơ bắp to lớn, vạm vỡ, khuôn mặt bác thật vuông vắn với đôi tai dài nhọn. Bác thường hay mặc chiếc quần có quai xanh màu xanh ám muội than, áo cộc bên trong màu vàng đã cũ xỉn. Bộ râu bác trông thật lạ mắt, vừa xù lại vừa rậm, Alice rất thích nghịch bộ râu của bác hồi còn bé. Bác Rasin rót cho mỗi đứa một cốc nước hoa quả cùng với mật ong ngon tuyệt, riêng cô bé Xisamy được hẳn...một thìa nước hoa quả bằng gỗ. Bọn trẻ uống xong ngon lành bác Rasin mới hỏi: - Thế dạo này cha mẹ cháu đang làm gì hả Alice? Có mạnh khoẻ không ? Alice đặt cốc xuống lễ phép: - Dạ ! Mẹ cháu ở nhà may quần áo và chăn nuôi gia súc, con cha cháu vào hoàng cung để bảo vệ nhà vua và những người khác. Bác Rasin gật gù nói: - Ừm! Cha Sendor của cháu rất giỏi đấy Alice, tuy là đội trưởng Vệ Binh Hoàng Gia nhưng vẫn cầm quân thị sát các thành xung quanh thường xuyên. Và mỗi khi có binh biến thì đều đi tiên phong hàng nhất. Là vệ binh nhưng năng lực chiến đấu của Sendor hơn hẳn bất cứ người nào trong hàng tiên phong. Đó là nỗi khiếp sợ rất lớn đối với binh đoàn của KunDun. Alice cười hãnh diện: - Vâng! Cháu mơ ước sau này lớn lên cũng được như cha cháu, làm một chiến binh mạnh mẽ nhất để bảo vệ mọi người! Bác Rasin bật cười: - Alice ơi! Cháu ngốc quá, cháu là một bé gái cơ mà ? Làm sao mà trở thành chiến binh được? đánh đấm đâu phải việc của con gái? Thế là bọn trẻ cười to lên, Xisamy được thể lè lưỡi trêu làm cho Alice đỏ bừng mặt. Bây giờ bác Rasin mới hỏi đến Chorman: - Còn cháu là Chorman đúng không? Nếu bác không nhầm? Chorman tròn xoe mắt: - Vâng! nhưng sao bác biết ạ? Bác Rasin mỉm cười: - Vì đôi mắt của cháu đấy ! Đôi mắt màu xanh lục. Đó là đặc điểm dễ nhận thấy nhất của một nhân mã có cha là nhân mã và mẹ là con người. Mà ở vùng Kello này chỉ có gia đình cháu như vậy thôi. Thế bây giờ cha mẹ cháu đang làm gì? Có khoẻ mạnh không? Chorman bẽn lẽn thưa: - Dạ!...Mẹ cháu vẫn ở nhà chăm sóc những đồng lúa mì và đàn bò, nhà cháu có khá nhiều cánh đồng nên viêc gieo trồng và thu hoạch rất vất vả bác ạ! Mẹ cháu định bán bớt đi một ít nhưng cha cháu phản đối. À! bây giờ cha cháu cũng thuộc đội Nhân Mã Hộ Binh Hoàng Gia đấy, cũng là chỗ quen biết với cha Alice. Bác Rasin gật đầu khẳng định: - Phải rồi ! Các cháu thấy đấy, dù là ai đi nữa, không kể giàu nghèo, giai cấp, đều phải có trách nhiệm bảo vệ Hoàng Cung, bảo vệ hoà bình trên toàn lục địa MU này. Mọi lúc ,mọi nơi. Đó là nghĩa vụ rất thiêng liêng của mỗi người, các cháu hãy nhớ lấy! Lũ trẻ cùng đồng thanh: - Vâng! thưa bác. Nhóc Xisamy bây giờ mới lên tiếng: - Bác ơi ! Sao bác là Tinh Linh mà to lớn thế? Cháu tưởng Tinh Linh đều phải nhỏ bé chứ? Bác Rasin cười xòa giảng giải: - Không phải Tinh Linh nào cũng nhỏ bé đâu cháu, có những Tinh Linh cực kì to lớn và sống lâu như Tinh Linh đai thụ Lotus, Tinh Linh núi đá trên đỉnh Tenos quanh năm phủ tuyết. Nhưng cũng có những Tinh Linh lại rất bé nhỏ như Tinh Linh Côn Trùng - chính là cháu đấy Xisamy - hoặc những Tinh Linh của các loài hoa trên Thảo Nguyên Noria này, rất nhỏ bé nhưng cũng rất xinh đẹp. Tuỳ thuộc vào các tộc và cấp của Tinh Linh mà hình dáng, tuổi thọ và quyền năng của các tộc Tinh Linh có sự khác nhau. Các Tinh Linh chính là những linh hồn của cỏ cây, hay núi đá, được các vị thần linh ban cho sức mạnh để có được sự sống, có được một hình dáng hoàn thiện như bây giờ. Và chính những Tinh Linh sẽ giúp con người có thể liên lạc được với các vị thần linh. Cùng nhau chống lại những thế lực hắc ám của chúa quỷ KunDun. Bây giờ đến lượt Alice trêu Xisamy: - Thế sao bạn bảo cái gì cũng biết? Lại còn là Tinh Linh xinh đẹp nhất nữa chứ! Eo ôi! Xisamy vội chống chế: - Thì...thì tại mình còn nhỏ mà, đợi đến khi mình lớn như bác Rasin nhé! Lúc ấy thì hỏi gì mình cũng trả lời được hết! Alice lắc đầu rồi chuyển sang việc của gấu con Bambu: - Bác ơi ! thế Bambu có ở nhà không ạ? Bác Rasin với tay lấy cái tẩu thuốc trên giá sách rồi nói: - Bambu đi vào rừng lấy củi rồi, chút nữa nó về! Alice và Chorman đứng dậy thưa: - Vậy bọn cháu ra ngoài chơi đợi Bambu về, không làm phiền bác nghỉ ngơi nữa ạ! Bác Rasin châm tẩu thuốc rồi cười: - Ừ! các cháu chơi vui vẻ nhé, cẩn thận đừng đụng vào lung tung! - Vâng ạ! Alice và các bạn chạy ra ngoài sân chơi, lũ trẻ băt đầu chạy lăng xăng nhìn ngắm những đồ nghề của bác Rasin một cách thích thú. Cạnh cái đe khổng lồ là những cái búa to và nặng khủng khiếp, chúng đươc xếp rất ngay ngắn cạnh những cái búa nhỏ hơn cùng những cái kìm sắt to kềnh. Nằm cạnh những viên đá mài lớn nhỏ là các thùng gỗ đựng nhiều nông cụ, những thanh kiếm lấp loé ánh sáng, và cả những cây lao rất dài và sắc bén. Trên tường gỗ treo rất nhiều loại cung tên lớn nhỏ, bên dưới là những ống tên đầy ắp, đầu bịt sắt nhọn. Trong khi lũ trẻ còn đang trầm trồ ngắm nhìn lò than đỏ rực, thỉnh thoảng lại bùng lên một ngọn lửa lớn. Thì ở đằng xa, phía bìa rừng Vasxa có một chú gấu con đang ôm bó củi chạy về. Nhìn thấy các bạn từ xa, gấu con ôm bó củi chạy về thật nhanh. Xisamy đang bay vèo vèo nhìn ngắm những bông hoa nở trên mái nhà bác Rasin, chợt thấy gấu con về cô bé hét lên thật lớn: - A! Bambu về rồi kìa các bạn ơi! Alice và Chorman vui mừng chạy ra đón, đến nơi Bambu thở phù phù: - Ôi! ...ôi! Các bạn mới đến chơi à ? Vui quá ! lâu rồi mình không gặp bạn đấy Alice, cả Chorman nữa. Xisamy đậu lên mũi Bambu: - Thế còn mình thì sao ? Bambu hất hất mũi: - Phù! bạn thì lúc nào mình chả gặp! Suốt ngày rong chơi thôi. Xisamy bay vèo sang chỗ Chorman: - Xí ! mình là Tinh Linh mà, lúc nào chẳng đi chơi. Alice cười tươi: - Gấu con Bambu lớn hơn trước nhiều rồi đấy, sắp nặng hơn cả Chorman rồi. À! bọn mình tới rủ bạn đi chơi trốn tìm ở bìa rừng phía Đông đấy, bạn có chơi không? Bambu thích chí: - Ôi thế thì vui quá còn gì ! Nhưng mà lâu lắm mới chơi cùng nhau, sao lại chơi trốn tìm? với lại trò ấy cũ lắm rồi, chẳng ai chơi nữa đâu. Mình có một trò mới rất là vui, các bạn có muốn chơi không? Cả lũ nhao nhao: - Trò gì vậy ? Bambu hít một hơi rồi nói: - Ở gần bìa rừng phía Đông, đi sâu vào trong rừng Vasxa có một cái hang động rất lớn, trong đó có những viên đá lấp lánh tuyệt đep, mà trong rừng còn có rất nhiều quả ngon nữa, tha hồ mà ăn nhé! Xisamy háo hức: - Thật không? Có quả ngon nữa à? Và cả những viên đá lấp lánh? Bambu phổng mũi: - Tất nhiên rồi ! Mình thường hay vào đấy chơi mỗi khi đi lấy củi cho bác Rasin, mà bên cạnh cửa hang còn có mấy bụi dâu tây đang chín nữa nhé, thích lắm! Chorman chợt nhớ ra hốt hoảng ngăn: - Ôi không được đâu ! Mẹ mình bảo đấy là Hang Cấm đấy ! Không ai đươc vào đâu, nếu vào sẽ bị phạt đấy. Xisamy bay sang gõ vào đầu Chorman: - Sao cậu nhát thế? Trong đó có gì đâu mà sợ? Với lại chỉ có bốn đứa mình đi thôi thì ai biết, phải không Alice? Alice còn đang mải suy nghĩ, cô bé đang phân vân quá. Alice nhớ là mẹ cũng đã từng nhắc mình không đươc vào Hang Cấm trong rừng Vasxa, và buổi tối thì phải về nhà sớm. Nhưng...Alice đã thấy cái hang đó bao giờ đâu? Hơn nữa theo lời Bambu nói thì trong đó rất đẹp! Những viên đá lấp lánh nhiều màu sắc và những quả dâu tây chín mọng nữa chứ? chắc là rất ngọt đấy! Alice không hiểu tại sao một nơi đẹp như thế lại không được vào? trong đó đâu có gì đáng sợ. Hay là... - Đi có lâu không Bambu ?- Alice ngập ngừng - vì mẹ mình bảo tối phải về nhà. Bambu vui mừng: - Không lâu đâu! đi một chút thôi rồi về. Thế Alice đi nhé? còn hơn đứng mãi đây chẳng có gì chơi, chán lắm! Alice đặt tay lên lưng Chorman: - Hay là bọn mình đi nhé Chorman? Một lúc sau lại về, đi một chút để biết thôi mà. Chorman lưỡng lự một hồi rồi nói: - Ừ! Nếu Alice đồng ý đi thì mình cũng đi, nhưng đi một lúc thôi nhé! Xisamy bay vèo lên phía trước: - Nhanh lên nào! Đi thôi các bạn. Thế là bọn trẻ theo con đường mòn đi sâu rừng Vasxa huyền bí, cùng với sự dẫn đường của gấu con Bambu. Chuyến phiêu lưu này hứa hẹn những bất ngờ mới, những người bạn mới? “Hay là sự trừng phạt ,những ám ảnh ma quái cổ xưa? Và câu trả lời cũng đang ở phía trước........”
Chương 1 - Phần 4: Lạc Trong Hang Cấm Cùng với sự dẫn đường của Bambu, Alice và các bạn đi vào rừng Vasxa, nơi có Hang Cấm đầy bí ẩn. Khung cảnh khu rừng tuyệt đẹp ngập tràn trong ánh nắng, những tán cây rậm rạm phía trên đầu như che chắn cho lũ trẻ, dọc đường đi có rất nhiều hoa mọc ở những bụi cây ven đường, những bông hoa nho nhỏ màu đỏ tím đáng yêu. Bambu chỉ tay về hướng những cây táo lớn đang sai quả trông rất ngon. Chorman kênh Alice lên hái được rất nhiều quả, lũ trẻ vừa đi vừa ăn ngon lành. Tiếng chim hót thật vui cùng với những chú bướm sặc sỡ đang bay lượn vòng quanh mấy bông hoa ven đường dường như làm bọn trẻ quên mất mình đang đi vào Hang Cấm – Nơi bị cấm kỵ toàn lục địa MU hàng ngàn năm qua. Khi đi qua một con suối nhỏ, khung cảnh dần thay đổi. Trong rừng ngày càng tối hơn, những tia nắng hiếm hoi nhỏ bé dần dần biến mất. Hai bên con đường mòn là những gốc cây khổng lồ cao vút, rễ của chúng nổi lên trên mặt đất như những con trăn lớn bò lổm ngổm. Không gian chợt im ắng lạ thường đến phát sợ, Alice và Xisamy bắt đầu thấy nổi da gà, trong khi đó chú gấu con Bambu vẫn thản nhiên: - Đừng sợ các bạn! đi một chút nữa thôi là đến Hang Cấm rồi, đến đấy tha hồ mà ăn dâu tây chín mọng nhé, lúc đó có khi quên hết cả sợ luôn ấy! Bọn trẻ nghe những lời rất "từng trải" ấy của Bambu cũng cảm thấy đỡ run hơn hồi nãy tý chút. Mặc dù thỉnh thoảng có tiếng động là Xisamylại chui tọt vào túi áo của Alice, khiến cô bé giật mình hét lên vang vọng khắp cánh rừng Vasxa. Cuối cùng thì cửa Hang Cấm cũng đã hiện ra trước mắt lũ trẻ, hai bên cạnh hang đúng là có rất nhiều bụi dâu tây đang chín mọng, Alice và các bạn vui mừng chạy nhanh đến hái về. Chorman cứ tấm tắc khen ngon, còn Alice cố gắng hái thật đầy túi về cho mẹ làm món mứt dâu tây. Món mà cô bé thích nhất. Nhóc Xisamy thì cứ tiếc hùi hụi vì ngon thế mà ăn mãi không hết nổi... một quả. Trong khi đó Bambu đã bước vào trong Hang Cấm tìm những viên đá thật đẹp cho các bạn. Alice ngồi xuống vừa nhâm nhi một quả dâu tây thật to vừa nhìn ngắm cái hang, cô bé có cảm giác khung cảnh này rất quen thuộc, nhưng lại không thể nào nhớ ra được. Chợt có tiếng gọi của Bambu vọng từ trong hang ra: - Các bạn ơi ! vào đây đi, mình tìm thấy cái này hay lắm. Alice và các bạn vội chạy vào trong hang. Trên lớp bụi rất dày là những viên đá đang toả sáng lấp lánh, chúng có ở khắp nơi, trên vách hang, dưới đất, bên cạnh những tảng đá hình thù kì dị. Thứ ánh sáng xanh, tím kì lạ khác hẳn với bên ngoài hang. Theo tiếng gọi của Bambu, bọn trẻ chạy đến trước một cánh cửa bằng đá khổng lồ, phía trên cánh cửa có những lỗ thủng rất lớn. Dưới chân cánh cửa là hai nửa tảng đá lớn như đã bị ai đó chẻ làm đôi, trên đó có khắc những kí tự, hình vẽ rất khó hiểu. Bambu chỉ tay xuống dưới tảng đá: - Các bạn nhìn kìa! Dưới lớp bụi dày nhô lên mẩu kim loại màu vàng đã cũ, ám bẩn. Nhưng ánh sáng từ những viên đá vẫn làm nó sáng hắt lên khiến lũ trẻ tìm ra dễ dàng. Xisamy bỗng reo lên vui sướng: - Ôi ! Đó là vương miện, một cái vương miện các bạn ơi. Cô bé vội bay tới, cố gắng lôi nó ra khỏi lớp cát dày. Thấy vậy Chorman lại gần lấy chân khều giúp. Khi Xisamy giật tung được cái vương miện ra khỏi đống cát dày, thì ở dưới vương miện, lộ ra một mảnh xương sọ mặt trước, trông nứt gãy nham nhở ghê người! Hai hốc mắt mảnh xương sọ sâu thẳm, đầy đau đớn và thù hận, như đang hướng cái nhìn oán hận, ma quái về phía lũ trẻ. Xisamy giật mình hét lên sợ hãi, vứt bỏ cái vương miện rồi bay thật nhanh ra núp đằng sau Chorman. Thấy vậy Bambu vội trấn tĩnh mọi người: - Không sao đâu các bạn, chỉ là một mảnh xương thôi mà, có gì đáng sợ đâu? Đừng sợ, mọi người đi theo mình này!.. Bỗng nhiên Chorman thấy Alice đang ngồi ôm đầu rất chặt, người cô bé run lên bần bật. Chorman liền gọi: - Này Alice! Bạn không sao đấy chứ? Sợ quá à? Bình tĩnh lại đi nào. Nhưng Alice đã không còn nghe thấy gì nữa. Không nghe thấy lời Chorman gọi. “Không ai cả. Không gì hết!” Máu trong cơ thể Alice như đã đông cứng lại. Trong đầu cô,mọi thứ đang quay cuồng, hỗn loạn. Giấc mơ, cơn ác mộng khủng khiếp đêm qua đang tái hiện trước mắt cô, điên cuồng và kinh hãi. Tiếng cười ma quái vọng từ trong hang. Đôi tay dát vàng run rẩy. Chiếc vương miện đẫm máu. Thứ ánh sáng xanh lục kinh dị. Những bộ xương đang đổ rạp xuống cùng với tiếng kêu la đau đớn, than oán. Khuôn mặt của con quái vật đang cười thích chí. Tiếng xiềng xích lê lết vọng từ trong hang ra. Khuôn mặt đầy những xương. Con quỷ lớn đang cầm chiếc gậy kì quái. Ánh mắt đỏ thẫm màu của máu như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả. Mọi thứ chợt vụt tắt. Chỉ còn quang cảnh một thế giới hoang tàn, bầu trời đỏ thẫm với những đám mây hình đầu lâu đang trôi lơ lửng, chúng đang kêu gào thảm thiết. Dưới chân là những cánh tay với xương thịt rách nát đang vươn lên cố bám víu lấy chân Alice. Phía đắng xa kia hiên lên gương mặt cha Sendor và mẹ Shaphira của cô. Họ đang khóc! Đôi mắt họ cũng màu đỏ. Họ hỏi vì sao Alice lại sống, lại đứng ở đây. Họ đang rất buồn. Rất buồn......... Rất buồn..... Rất buồn...... Rất buồn........ Chorman thấy Alice cứ ngồi ôm đầu run lên mãi, rồi nói lẩm bẩm gì đó khó hiểu. Cậu bé liền đặt tay lên vai Alice hỏi: - Cậu không sao chứ Alice? Alice bỗng gạt phăng tay Chorman ra và thét lên kinh hãi. Tiếng thét thật khủng khiếp như vang vọng mãi trong Hang Cấm khiến lũ trẻ lạnh sống lưng. Alice vụt đứng dậy, đôi mắt cô mở trừng trừng, hằn lên những tia máu đỏ. Nước mắt đã ướt đẫm áo cô bé và dường như cô đang muốn tìm cái gì đó. Alice vội vàng chạy ra khỏi Hang Cấm. Chạy thật nhanh, mặc cho Chorman, Xisamy đang cố đuổi theo gọi phía sau, cô bé vẫn cứ chạy với đôi mắt đang mở trừng trừng. Mặc cho cây rừng xé nát áo váy, xé nát da thịt. Alice vẫn cứ chạy. “Chạy để trốn tránh hay để tìm lại những kí ức cổ xưa của chính mình?” Chorman và các bạn chạy theo không kịp, thoáng cái Alice đã mất hút vào trong rừng Vasxa huyền bí, hoàng hôn đang dần buông xuống. Phải làm sao đây? Mặt trời sắp lặn, bóng tối sẽ bao trùm tất cả. Ma quỷ sắp xuất hiện rồi…
Chương 2 - Kỳ 1: KhaIn - KhaIn! Dậy đi cháu! giờ này còn ngủ à? KhaIn dụi mắt ậm ừ tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn lim dim, vừa nói anh vừa ngáp dài: - Trời còn chưa sáng mà ông! Rosso - Ông nội KhaIn - kéo mạnh cái chăn lông thú ấm áp ra khỏi người KhaIn: - Dậy bây giờ thì mới kịp xẻ thịt hươu mang ra chợ bán chứ ? Cháu muốn trưa nay chúng ta nhịn đói hay sao? Tối qua ông đã xem các vì sao để đoán ý thần linh rồi, hôm nay là một ngày may mắn đấy! KhaIn ngồi dậy với lấy chiếc áo lông cừu đã ngả màu, quàng thêm chiếc khăn ấm, anh thở dài ngán ngẩm: - Ông nghĩ vậy sao? Từ lúc bọn Điểu Nhân đến săn ở cánh rừng này chúng ta gần như chẳng còn gì để săn bắn. Chúng tài giỏi mà còn lại biết bay nữa. Mà cháu nghe nói thuế chợ Bayer tháng này lại tăng đấy ! Rosso ngồi xuống chiếc ghế con cạnh cái lò sưởi nhỏ. Ông châm tẩu thuốc rồi xoa xoa đầu ngẫm nghĩ, tóc ông Rosso giờ đã bạc hết cả, trán ông cao và hói như một thầy tu, giọng ông trầm và rất ấm: - Vùng Kello này, từ lúc thay thống chế mới, cái ông HamDie Wolf gì đó. Ừ! Mọi thứ đều dần thay đổi. Ông ta luôn dành sự ưu ái hơn hẳn cho các Thần thú và Nhân thú, giới quý tộc rất tôn trọng và sùng bái ông ta. Mọi thứ qua tay ông ta đều trở nên đắt đỏ, rồi tăng giá…Đâu có như trước kia. Mọi người sống với nhau thật hòa thuận, không phân biệt giai cấp, sắc tộc, mọi người đều sống một cách vui vẻ... KhaIn choàng thêm áo khoác ngoài, thêm hai cái vòng tay sắt nữa, xong anh cúi xuống gấp chăn,sắp xếp lại vài thứ, bước ra sau bếp: - Nhưng cuối cùng thì chúng ta vẫn phải sống, ông à! Thôi cháu đi mài dao xẻ thịt đây, ông trông nồi nước hộ cháu nhé! - Ừ ! Sáng nay trời se lạnh, bước trên con đường mòn khấp khểnh và ngoằn ngoèo xuống núi, lòng KhaIn cứ nao nao. Biết đến bao giờ mới có đủ tiền để mua nhà ở dưới núi cho ông đây ? Mùa đông năm nay lạnh quá! Sự lo lắng như dồn nén tâm trạng KhaIn. Trên vai anh là thịt một con hươu lớn, chút thịt này bán đi liệu có đủ cho hai ông cháu hết tháng này hay không? KhaIn chỉ còn biết thở dài chán nản. Thôi thì cố đến đâu hay đến đấy vậy ! Rừng Vasxa sáng nay xanh mát lạ thường, bầu trời thật trong xanh cùng với tiếng chim hót dường như làm vơi bớt đôi chút nỗi lòng của KhaIn. Nắng đã lên rồi, nắng mới chan hoà làm sao, ấm áp và trong lành như một vòng tay thân mật, âu yếm. Thật là vui sướng biết bao khi nhận ra rằng mình vẫn còn sống, và đang tận hưởng cái cảm giác thú vị ấy ngay giữa thiên nhiên tươi đẹp này. Con đường xuống thị trấn Frans Bonaparta ngày một gần hơn, đâu đó nghe văng vẳng tiếng đập rèn bền bỉ, và cả những âm thanh huyên náo của vùng chợ Bayer. Chợ này nằm ở phía Đông rừng Vasxa, khá gần trung tâm thị trấn. Frans Bonaparta, một anh hùng của vùng Kello khoảng 200 năm trước, người đã có công khai phá vùng Kello này và chống lại binh đoàn ma quái của Chúa quỷ Kun Dun. Ông đã trút hơi thở cuối cùng tại đây, để lại một tấm gương bất khuất cho thế hệ chiến binh sau này của lục địa MU. Để tưởng nhớ ông sau này thị trấn phía đông rừng Vasxa đã đổi tên thành Frans Bonaparta. Tên hơi dài nên nhiều người hay gọi là thị trấn Đông Vasxa hay Frans. Bước vào thị trấn có chiếc cổng lớn bằng gỗ, trên có bảng sắt ghi dòng chữ: "Chào mừng bạn đến với thị trấn Frans Bonaparta". Cư dân ở đây cũng khá giàu có, hai bên đường có rất nhiều nhà lớn, đủ kiểu dáng, màu sắc, và các cửa hàng lớn cũng nhiều. Thường đó là nơi dành cho những người giàu có, còn mua bán đơn thuần thì phải tìm đến chợ Bayer. Trong thị trấn này các tộc người cũng rất đa dạng. Từ Con Người, Người Thú, Người Lùn, cho đến các Tinh Linh, Quỷ Lùn Tai Xanh (là tộc quỷ vô hại, không làm hại ai và cũng không theo phe nào). Những con quỷ lùn tai xanh thường được thuê làm người giúp việc, trồng trọt... Chúng chỉ có thể sống cùng với con người, vì nếu tách ra chúng sẽ bị các loài khác ăn thịt. Chỉ có con người mới đối xử tốt với chúng, đó là tộc quỷ có quyền năng thấp nhất. Đi một lúc khá lâu, KhaIn mới tới chợ Bayer (Chắc tại đống thịt hươu trên vai). Trước cổng chợ có một cái chòi nhỏ bằng gỗ, bên trong như thường lệ là bác Gấu Schun Wald với khuôn mặt luôn cau có. KhaIn bước vào với nụ cười niềm nở : - Chào bác Schun Wald! Mấy hôm trời rét, săn bắn khó quá cháu không tới được ! Schun Wald (Người Gấu) hếch mũi : - Thế còn nhớ thứ ta cần không? Hay là muốn nghỉ bán? KhaIn cười : - À vâng! Cháu còn nhớ chứ! Đây! Hôm nay cháu có mang cho bác mật ong rừng Vasxa, ngon lắm bác ạ! Nó ở trên cây cao, rình mãi mới lấy được đấy. KhaIn vội lấy chai mật ong nhỏ trong túi áo ra, đưa cho Schun Wald thử, ông ta mở nắp ra rồi nếm, hít hà một hồi : - Loại tốt đấy! - Schun Wald nói vẻ hài lòng - Nhưng lần sau nhớ mang nhiều một chút nhé. À! Ta để cho chú mày hàng số 50 bên phải, chỗ khu thịt tươi ấy, chỗ đẹp đấy nhé! - Vâng! Cháu cảm ơn bác ạ! Chúc bác một ngày tốt lành! KhaIn cúi chào Schun Wald rồi đi nhanh đến khu thịt tươi. May là chưa có ai ngồi. Anh trải chiếc khăn vải lên bàn, sau đó bày thịt hươu lên, thêm con dao nhỏ với cái thớt. Thế là xong. Đến gần trưa, người đi chợ bắt đầu đông dần,quán hàng bắt đầu đông khách. Những ngày đông đang đến gần, nhiều người mua thịt hơn nên hàng của KhaIn bán rất chạy. Vì thịt hươu vừa hiếm lại vừa ngon mà. Thoáng chốc KhaIn đã bán hết veo. Đang vui mừng với số tiền trong tay thì có một giọng nói lạnh tanh cắt ngang dòng suy nghĩ: - Này thằng kia! Mày nộp thuế chưa? KhaIn quay người lại thì thấy một người có khuôn mặt nhẵn nhụi, gian giảo, nhưng áo quần lại rất sang trọng, cưỡi trên lưng một con ngựa trắng. Theo sau là hai hàng lính cận vệ và bốn tên đầy tớ. Dù không biết là ai nhưng KhaIn vẫn lễ phép thưa : - Dạ! Thưa Ngài, sáng nay tôi đã nộp rồi ạ! Gã cười khẩy : - Hừ! Buôn bán lãi to thế này mà chỉ nộp chút xíu tiền chân chợ thôi à?Xem ra bọn quản lý ở chợ này kém quá! KhaIn nheo mặt : - Thưa Ngài! Tôi không hiểu? Tên đầy tớ cạnh đó hất cằm : - Mày không biết đây là ai à? Ngài Peter Wolf , con trai của thống chế vùng Kello này. Biết điều thì mau nộp thuế một nửa số tiền của mày vừa kiếm được. Nếu không thì đừng mong ra khỏi chợ Bayer này! Thì ra là vậy, bây giờ thì KhaIn đã hiểu, bọn chúng cậy thế cậy quyền định cướp không trắng trợn đây mà. Phải làm sao bây giờ? Đây là tất cả số tiền trong tháng tới của KhaIn và ông nội. Rồi còn mua nhà cho ông nữa chứ! Nghĩ đến đây, anh thấy thật cay đắng và thêm thương ông. Nhưng. Một quyết định táo bạo chợt ập đến, KhaIn nghiến răng nói: - Không! Tôi đã nộp tiền thuế rồi,và sẽ không nộp thêm bất cứ khoản nào nữa! Tên Peter tròn mắt ngạc nhiên, rồi hắn chợt thét lên : - A! Hỗn láo, Quân đâu! trói nó lại, đánh chết nó cho ta! Thế là lũ đầy tớ và đám hộ vệ phía sau hùng hổ xông lên.Tên đầy tớ hộ pháp đen trũi cầm cái roi da quất về phía KhaIn. Anh nhanh tay túm được ngọn roi da, giật mạnh hắn lại và tung một cú đấm trời giáng giữa mặt. Tên đầy tớ đen trũi kêu lên thất thanh rồi bắn thẳng vào Peter Wolf đang ngồi trên lưng ngựa. Hắn ta ngã nhào xuống ngựa như một con gián. Hắn la hét ỏm tỏi cả lên. Cả đám hộ vệ vội chúi xuống đỡ hắn dậy. Chỉ chờ có thế, KhaIn nhảy vèo qua hàng rào và chạy thật nhanh. Tên Peter lồm cồm bò dậy kêu ú ớ : - Bắt...Bắt nó lại cho ta. Giết!... KhaIn vội trèo lên mái nhà, nhảy qua mấy nóc và tường gạch, sau đó anh vội trốn vào một tầng lầu. Không ngờ ở đây lại có một cô gái đang ngồi đọc sách. Thấy có người lạ cô gái kêu lên: - Anh là ai? Vào đây làm gì? KhaIn vội xua tay phân bua: - Ấy! đừng có kêu lên! Tôi là người tốt! Tôi...tôi đang bị truy đuổi, cô cho tôi trốn một lát được không? Cô gái có vẻ rất bình tĩnh,rồi bỗng cô tròn xoe mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy sợi dây chuyền KhaIn đang đeo lủng lẳng trên cổ. Cô gái bỗng lắp bắp: - Anh!...Anh... KhaIn phải không? KhaIn chợt khựng lại, ngạc nhiên không kém, tròn mắt hỏi: - Ơ! sao cô biết tên tôi? Cô gái vội đứng dậy, đôi mắt long lanh ngấn nước như sắp khóc: - Em đây! Alice đây mà! KhaIn chết lặng: - Hả ??!!
Chương II - Kỳ 2: Công Nương Alice Grimer - Em đây! Alice đây mà! Sợi dây chuyền đó, anh không nhớ sao? KhaIn nhìn lại sợi dây chuyền, cố gắng nhớ ra người con gái đang đứng trước mặt mình, nhưng thật khó khăn.. - Alice à? Hình như.... Câu nói chưa kịp dứt thì bên ngoài đã có tiếng la ó ầm ĩ : - Nhanh! Tìm bên này! Nó chưa đi xa được đâu... - Chặn cổng chợ Bayer chưa? - Rồi! Các cổng chặn hết rồi, đang gọi thêm viện binh. - Thằng nào mà to gan thế nhỉ? Dám đánh cả Ngài Peter Wolf, không muốn sống nữa hay sao? - Bên này! Bên này, nhà này chưa lục soát! Tiếng rầm rập quân lính kéo vào, chúng sắp lên tầng lầu rồi. KhaIn vội ngó ra ngoài xem. Khung cảnh thật hỗn loạn, nháo nhác cả lên, mấy hàng quán chỗ hồi nãy bị đập phá hết cả, quân lính bỗng chốc từ đâu kéo đến đông như kiến. KhaIn bây giờ mới thấy chột dạ, phen này khó mà thoát đây, cứ tưởng chỉ là bọn nhà giàu cậy quyền thôi, ai ngờ đụng phải ổ kiến lửa. Thấy KhaIn vò đầu bứt tai lo lắng, Alice vội bảo: - Hay anh trốn tạm vào tấm rèm đằng sau giường ngủ em kia kìa. Chút quân lính lên thì ở yên đó, em nói dùm cho! Tiếng quân lính nhao nhao lên lầu, nghe cả tiếng tên Peter Wolf: - Nhanh lên! Lục soát nhà trọ này cho ta! Không được để nó thoát! - Xông lên! Đám quân lính vừa hăng hái xông lên bỗng...đứng khựng hết lại làm tên Peter đâm sầm vào mấy tên lính phía trước, hắn gào lên: - Cái quái gì thế này? Chết tiệt! Sao lại dừng lại? Tên lính hốt hoảng quay lại thưa: - Dạ...Thưa…Thưa Ngài, là…là Công Nương Alice Grimer. Trước mặt đám đông quân lính, Alice vẫn ngồi thản nhiên đọc sách, không một chút nao núng, sợ hãi. Ánh nắng vàng chiếu qua khung cửa sổ làm khuôn mặt cô sáng lên thật rạng ngời. Mái tóc vàng bồng bềnh lấp lánh, trên tóc cô cài một chiếc nơ hồng xinh xắn. Khuôn mặt xinh đẹp tinh khôi cùng với đôi mắt màu xanh nước biển long lanh. Cô mặc chiếc váy màu tím nhạt rất mỏng manh, chiếc giày búp bê nhỏ nhắn. Nhưng vóc dáng cô toát lên một vẻ đẹp thanh khiết, sang trọng, say mê. Trước một vẻ đẹp kiêu sa đến thế, làm sao mà quân lính...không khựng lại hết được ? Trong khi đám quân lính đang há hốc mồm trước vẻ đẹp của Alice thì tên Peter Wolf đã kịp chỉnh tề lại mũ áo. Hắn bước ra, lịch thiệp cúi chào : - Kính chào Công Nương Alice Grimer. Alice ngẩng lên tỏ vẻ ngạc nhiên: - Ồ! Chào Ngài Peter Wolf! Có việc gì mà quân lính của Ngài tới đây vậy? Peter tiến lại gần Alice, cố gắng đi sao cho thật oai phong lẫm liệt, hắn nở một nụ cười...xám xịt: - Không có chuyện gì lớn đâu thưa Quý cô! Chỉ là vài tên cướp đang ẩn náu ở khu chợ Bayer này thôi, chúng tôi đang truy bắt chúng ấy mà. Thật xin lỗi vì đã làm phiền tới không gian riêng của Quý cô. Alice vờ hốt hoảng : - Ôi! Mấy tên cướp ư? Chúng thật là đáng sợ! Chắc Ngài đã rất vất vả để có thể truy bắt chúng, có lẽ chút nữa tôi sẽ phải rời khỏi nơi này thôi. Peter vội xua tay: - Ấy! không cần đâu thưa Quý cô. Tôi sẽ cho quân lính bảo vệ cô thật nghiêm ngặt, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Hơn nữa tôi nghĩ chắc chẳng tên cướp nào dại dột dám đụng tới con gái Ngài Thống Soái Sendor Grimer đâu.Tôi cũng rất mong được một lần diện kiến và học hỏi Ngài Sendor. Đó quả là một tấm gương lớn cho thế hệ chúng tôi noi theo. Alice cười thầm :"Công nhận tên Peter này... hót hay thật, mà cũng giỏi nịnh đây!". Cô dịu dàng : - Vâng! Cảm ơn Ngài Peter Wolf đã khen quá lời. Tôi sẽ chuyển giúp lời của Ngài tới cha tôi, chắc ông sẽ vui lắm đấy. Peter mừng húm : - Vậy thì xin cảm ơn Quý cô rất nhiều. Thôi chúng tôi xin phép không quấy rầy nhã hứng của cô nữa. Nhân tiện đây, tôi rất muốn mời cô hôm nào đẹp trời chúng ta cùng đi dạo và dùng bữa được không? Trước lời mời khiếm nhã như vậy, Alice đành ậm ừ qua quít để chúng đi nhanh cho: - Vâng! Tuỳ Ngài thôi. Cũng chưa biết được. Còn bây giờ tôi rất muốn đọc tiếp chỗ dở hồi nãy có được không? Hình như tên Peter đã nhận ra sự khiếm nhã vội vàng của mình nên dành thoái lui : - Vâng! xin lỗi Quý cô! Chúng tôi sẽ đi ngay, hẹn gặp lại sau. Đám lính xếp hàng bước xuống cầu thang rất nghiêm chỉnh, không chút ồn ào. Trái ngược hẳn với lúc lên. Chờ chúng đi xuông hết Alice mới phì cười. Thật không ngờ tên Peter lại có thể nói dối trắng trợn như vậy được, lại còn ba hoa chích choè nữa chứ. Hắn tưởng mình là ai? Lúc này KhaIn mới ló mặt ra, ngơ ngác : - Bọn chúng đi hết chưa ? Nhìn vẻ ngô nghê đến tội của KhaIn, Alice bật cười : - Đi hết rồi! Không có gì phải sợ đâu anh, mà sao anh lại bị bọn chúng truy đuổi vậy? KhaIn thở dài, anh bước ra ngồi xuống chiếc ghế nệm cạnh Alice. Cố gắng tường thuật lại mọi chuyện sao cho ngắn gọn và dễ hiểu nhất. Rằng anh không phải là người có lỗi, anh không thể chịu đựng được thói huênh hoang ỷ thế cậy quyền của bọn chúng, và tất nhiên anh không phải là...cướp ! Nghe xong Alice chống cằm hỏi : - Chuyện đấy thì em cũng biết và khá quen rồi, ở vùng này thường xuyên xảy ra những việc như thế mà. Chỉ có anh là dám chống lại bọn chúng thôi. Nhưng mà này - Alice nheo mắt lườm KhaIn - Thế anh không nhớ gì về em hết à ? Trí nhớ anh kém đến vậy sao ? KhaIn gãi đầu bối rối : - Hình như là... - KhaIn nhìn ngắm lại mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm sáng bạc, trên đó còn hiện rõ những kí tự đặc biệt - Có lẽ là ở rừng Vasxa. Đôi mắt Alice sáng lên vui mừng : - Đúng rồi đấy! Anh sắp nhớ ra rồi! Anh còn nhớ không? Hôm đó.... Không gian như tập trung lại nơi ánh sáng của mảnh trăng lưỡi liềm, dần dần trở lại quá khứ của 12 năm trước. Họ đang nhớ lại cái ngày khủng khiếp ấy, nó mãi mãi in sâu trong tâm trí Alice.... Hôm đó...Cậu bé KhaIn đang đi săn trong rừng Vasxa như mọi ngày. Trong tay cậu là mấy con chim, thỏ vừa săn được, vừa đi cậu vừa tưởng tượng sẽ được ông xoa đầu khen vì đã giúp ông được rất nhiều. Đang mỉm cười thì cậu bỗng nghe thấy có tiếng sột soạt rất mạnh, chắc có con gì rất to đang lao nhanh về phía cậu. KhaIn vội bỏ mấy con thú xuống, giương cung ra chờ sẵn. Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn, nhanh hơn. KhaIn cảm thấy hơi run, chưa bao giờ cậu bắn một con thú lớn lớn đến như vậy. Tay cậu gồng mạnh lên. Sẵn sàng bắn! Và rồi...Thình lình từ trong bụi cây lao vèo ra. Không phải là một con thú lớn mà là một con...bé! Nó mặc cái váy màu xanh dương rách nát te tua, mình thì đầy máu me, tóc rối tung mù cả lên. Nhưng đôi mắt nó trông thật đáng sợ, trợn trừng kinh hãi như nhìn thấy ma quỷ, hằn lên từng tia máu đỏ phát khiếp. KhaIn hốt hoảng bắn vội, mũi tên đi lệch xéo qua vai con bé làm toé máu ra. Và cứ theo đà chạy mạnh mẽ ấy con bé đâm thẳng vào KhaIn đang há hốc mồm. Trời đất tối sầm lại.Kết quả sau vụ va chạm nảy lửa này là cả hai đứa lăn đùng ra ngất xỉu!
Chương II - Kỳ 3: Thoát khỏi vòng vây Lơ mơ tỉnh dậy trong trạng thái đau buốt và sưng tấy nơi cái trán dồ bướng bỉnh, KhaIn định thần nhìn xung quanh. Thấy con bé đang nằm bất tỉnh bên cạnh, cậu hốt hoảng vội lùi lại, sau vài giây, thấy...không có động tĩnh gì, cậu mới tiến lại gần. Toàn thân con bé rách nát đến tội nghiệp, đôi mắt ướt đẫm. KhaIn đoán có lẽ nó đã gặp chuyện gì rất khủng khiếp nên mới thế này. Cậu xé vội chiếc áo ngoài của mình, chạy ra con suối con suối cạnh đó lấy nước về lau các vết thương cho con bé, xong xuôi cậu buộc lại các vết thương thật cẩn thận rồi chườm khăn lên trán nó. Suốt đêm con bé sốt cao, KhaIn ngồi cạnh đốt lửa, trong lòng thấy rất lo lắng và ân hận. Cậu nghĩ chắc tại mũi tên của mình nên mới thế này. KhaIn cởi bớt cả hai chiếc áo lông của mình đắp lên cho nó, rồi ngồi co ro sưởi lửa. Đâu đó nghe có tiếng gọi nhau văng vẳng, chẳng biết là người hay ma nữa, thật là một ngày xui xẻo - KhaIn nghĩ vậy. Đến sáng, đang ngủ gật cạnh đống tro tàn,KhaIn nghe thấy tiếng ho của con bé liền tỉnh dậy. Cậu đến gần bên cạnh, sờ tay lên trán nó xem hết sốt chưa. Bỗng con bé mở tròn mắt - Đôi mắt màu xanh nước biển thật đẹp - và nó...bật dậy hét lên thất thanh : - Á! Á! á á á! ! ! ! ! ! KhaIn giật mình ngã ngửa sau, còn con bé thì lùi lại thật nhanh vào cạnh một cái gốc cây gần đó, không quên... túm theo hai cái áo của KhaIn. Con bé ngơ ngác lắp bắp : - Anh...Anh...là ai? Sao...Sao mình lại ở đây nhỉ? Sau khi tự hỏi mình một cách ngớ ngẩn, nó chợt thấy cảm giác đau buốt khắp mình mẩy, khiến cơ thể xịu xuống nhanh chóng. KhaIn ngồi dậy sau cú ngã đau điếng, cậu tiến lại gần và hỏi : - Này! cậu hết đau chưa? Đừng có la hét nữa. Cậu ở đâu tới đây vậy ? Làm sao mà bị thương thế này ? Con bé bây giờ mới nhận ra khung cảnh xung quanh,nó nói run run : - Em...Em...Ở làng Boston Thảo Nguyên Noria tới, em...bị lạc vào rừng này! Như hiểu ra điều gì đó, KhaIn cười rồi ngồi xuống cạnh con bé, kể lại đầu đuôi câu chuyện "đi săn" ngày hôm qua. Nghe xong, con bé lộ vẻ vui mừng : - Thế ra anh đã cứu em à? Ôi! cảm ơn anh quá! May mà gặp anh đấy, không thì giờ này chẳng biết sẽ ra sao nữa. KhaIn hỏi tò mò : - Thế kể cho anh nghe đi! Làm sao mà em lại chạy như vậy? Sao mà bị thương như thế kia? Con bé nghĩ ngợi một chút rồi nói : - Em...Em không nhớ gì cả, chỉ biết là theo bạn vào đây chơi rồi bị lạc thôi, còn những gì sau đó thì em không nhớ ra được. - Thế em tên gì? - Dạ! Em tên Alice, Alice Grimer. Còn anh ? - À! Anh tên KhaIn. Ừm! Anh không có họ em à! - Sao lạ thế nhỉ? - Alice ngạc nhiên - Nhưng không sao! Không có họ cũng tốt, đỡ phải viết dài. Thế là hai đứa cười khúc khích với nhau. Mặt trời bắt đầu lên toả ánh nắng rạng ngời, ấm áp, xua tan bớt cái lạnh hôm qua. KhaIn cúi xuống đề nghị: - Anh cõng em về nhé? Nếu không mọi người ở nhà sẽ rất lo lắng cho em đấy,mà còn phải chữa trị những vết thương này nữa chứ. Alice mỉm cười : - Vâng! Cảm ơn anh ạ. KhaIn cõng Alice đi thật nhanh ra khỏi khu rừng Vasxa, cậu cố gắng đi thật khéo để Alice không bị đau. Đến gần cổng làng Boston, KhaIn đặt cô bé xuống một chiếc ghế và dặn: - Xin lỗi! Anh chỉ đưa em đến đây được thôi, còn lại em nhờ mọi người đưa về nhé. Alice ngạc nhiên : - Sao vậy? Anh vào nhà em chút đi, cha mẹ em chắc sẽ rất vui mừng và tiếp đón anh đấy! KhaIn vội từ chối : - Không được đâu! Anh không thể vào làng được…Thôi nhé, em về đi! Alice vội níu KhaIn lại : - Chờ chút đã anh KhaIn! Anh đã cứu em mà em chưa trả được ơn. Vậy em tặng anh sợi dây chuyền này nhé, anh nhận đi đừng làm em buồn. Nói rồi Alice vội tháo sợi dây chuyền bạc hình trăng lưỡi liềm ra và trao cho KhaIn. Cậu đưa tay đỡ lấy sợi dây chuyền mỏng manh, lấp lánh từ đôi tay bé nhỏ của Alice: - Ừ! Thế thì anh sẽ nhận cho em vui, nhưng sẽ có một ngày anh trả lại em, vì anh không thích lấy đồ của ngưòi khác đâu. Alice mỉm cười : - Vâng! Mong gặp lại anh! - Thôi chào em nhé! Nhớ giữ gìn sức khoẻ. Bây giờ KhaIn mới nở được nụ cười: - Hoá ra em chính là cô bé Alice hồi đó đấy à? Lâu quá rồi còn gì, anh ngạc nhiên vì em vẫn còn nhớ rõ đến vậy, còn anh thì quên gần hết rồi. Alice trách móc : - Chả trách anh không nhận ra em, đúng là người vô tâm. Nhưng mà này! Em vẫn không hiểu tại sao hôm đó anh không cùng em vào làng? Anh là ân nhân cứu em cơ mà? Mọi người ở đó sẽ chào mừng anh như một thượng khách! Cha mẹ em đã rất mong một lần được gặp anh để bày tỏ lòng biết ơn. KhaIn đỏ mặt bối rối : - À! Anh....Hôm ấy anh có việc bận nên phải đi sớm. Xin lỗi vì không đưa em về tận nhà được. Alice mỉn cười thật tươi, mái tóc cô bồng bềnh lấp lánh dưới ánh nắng vàng, như một vầng sáng bao quanh gương mặt xinh xắn. Một vẻ đẹp dường như có thể làm tan chảy mọi trái tim sắt đá. Cô dịu dàng: - Không sao đâu anh! Đừng áy náy về việc đó. KhaIn cảm thấy thật ngượng ngùng khi phải nói dối trước mặt Alice. Thật ra hồi đó hai ông cháu KhaIn lén ở trong Rừng cấm trái phép, nếu để phát hiện thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất nặng. Nên KhaIn phải nhớ mãi lời ông dặn. Rằng đừng tiết lộ danh tính, nơi ở của mình cho bất kì ai. Không được đi chơi quá xa rừng Vasxa và không nên tin vào bất kì ai bên ngoài cả. Thấy KhaIn lúng túng như vậy, Alice cười: - Có phải anh đang lo lắng vì việc rời khỏi đây phải không? Đúng là quân lính đã bao vây khắp nơi rồi, mọi hoạt động ra vào đều đang bị kiểm soát. Nhưng...em đã có cách! KhaIn ngạc nhiên, ngơ ngác : - Sao? Em có cách gì vậy? Alice dặn cẩn thận : - Chút nữa em sẽ đi tới nhà thờ Justario gần bìa rừng Vasxa của thị trấn Frans. Anh cứ ngồi phía sau em khi ở trong xe ra khỏi chợ Bayer. Bọn chúng không để ý đâu, em sẽ mặc chiếc váy đẹp nhất và...to nhất! Nói rồi Alice vỗ tay gọi : - Barcen! lên đây tôi nhờ chút việc! Một đốm sáng bỗng xuất hiện, hoá ra một con quỷ lùn tai xanh, mặc quần áo gọn gàng. Trước mặt Alice, nó cúi gập người cung kính : - Công Nương Alice cho gọi tôi ạ? Nhưng lúc ngẩng lên thấy KhaIn nó tròn mắt hỏi : - Thưa! Sao lại có người lạ trong này ạ? Alice mỉm cười giới thiệu : - Đây là KhaIn! Bạn của tôi. Nhưng ông hãy nhớ rằng, ông chưa bao giờ gặp người này. Bây giờ hãy chuẩn bị xe tới nhà thờ Justario, anh ta sẽ đi cùng tôi. Hãy nhanh lên! Barcen cúi đầu : - Vâng! Tôi hiểu thưa Công Nương. Sau đó nó biến mất ngay lập tức. Alice nói với KhaIn: - Đó là người hầu của em, ông ta tuyệt đối trung thành, anh cứ yêm tâm. Thôi anh xuống dưới nhà đi, chờ em thay quần áo một chút nhé! Cứ theo đúng kế hoạch như vậy, Alice và KhaIn lên xe ngựa đi tới cổng chính chợ Bayer. Dọc đường gặp rất nhiều lính hộ vệ của tên Peter Wolf và quân lính canh chợ Bayer, bọn chúng đang dáo dác tìm KhaIn loạn cả lên. Nhưng tất cả đều cung kính cúi chào khi xe của Alice đi qua. Chúng đâu thể ngờ được KhaIn lại đang trốn ngay trong đó, nhất là sau...váy Alice. Trốn kiểu này...ngại chết đi được, đường đường là một người đàn ông mà lại... Nhưng biết làm thế nào đây? Chỉ có cách này đó mới mong thoát khỏi nơi này. Mà chắc KhaIn cũng phải công nhận rằng mái tóc của Alice dài và...thơm thật. Anh không biết đó là diễm phúc mà bất cứ tên con trai nào của vùng Kello này cũng hằng mơ ước. Đến cổng chính chợ Bayer. Tên Peter Wolf đang đứng la hét trên thành chợ cạnh cái chòi gỗ, chợt thấy xe Alice đến, hắn vội nhảy xuống lon ton lại gần. Alice thấy vậy cũng ló mặt ra cửa sổ xe vẫy tay : - Chào Ngài Peter Wolf! Tôi phải về rồi! Rất vui vì được gặp Ngài hôm nay, mong rằng Ngài sẽ sớm bắt được hết "bọn cướp"! Peter tiếc nuối: - Sao vậy thưa Quý cô? Tôi còn biết bao những món quà bất ngờ dành tặng cho Quý cô. Thật đáng tiếc! Vậy khi nào Quý cô quay trở lại, hãy dành cho tôi sự ưu ái được đón tiếp gót chân vàng ngọc của Quý cô. Đó sẽ là ngày hội của cả vùng Kello này. Alice mỉm cười đáng yêu : - Vâng! Mong găp lại Ngài! Tôi sẽ chuyển giúp thành ý của Ngài tới cha tôi. Chúc Ngài một Giáng Sinh an lành. Tạm biệt! Peter vẫy tay đầy luyến tiếc : - Tạm biệt Quý cô Alice. Chúc cô Giáng Sinh vui vẻ, mong sớm được gặp lại. Quân lính xếp thành hai hàng nghiêm trang cúi chào khi xe của Alice đi qua cổng chợ Bayer. Ngồi trong xe mà tim Alice như muốn nhảy ra ngoài, may mà không ai phát hiện ra. Lần đầu tiên làm như vậy, cô rất hồi hộp, để nói được những câu vừa rồi, cô gần như đã lấy hết cam đảm của mình. Đi được một đoạn khá xa chợ Bayer, KhaIn mới dám đứng dậy ngồi xuống cạnh Alice, chân anh tê dại vì ngồi quá lâu. Không ngờ sàn xe lại cứng đến vậy. Thấy KhaIn như vậy Alice rất áy náy: - Thật xin lỗi đã để anh phải bất tiện như vậy, cũng may mà chúng ta sớm ra khỏi đó. Mà chân anh dau lắm à? KhaIn vội cười khì : - Ồ! Không sao đâu, chỉ hơi tê chút thôi. À! đến chỗ rẽ phía trước kia cho anh xuống nhé. Còn phải mua ít đồ mang về cho ông nữa. Alice lưu luyến : - Vâng! Nhưng anh về ngay sao? Không tới nhà thờ cùng em à? Đến khi nào em mới gặp lại anh? Dường như không để ý tới những lời nói lưu luyến đầy ẩn ý đó, KhaIn vẫn hồn nhiên : - Không được đâu! Anh còn phải về giúp ông. Đến một lúc nào đó anh sẽ gặp lại em thôi. Đến chỗ rẽ cạnh cái gốc cây sồi già mục nát, KhaIn nhảy xuống rồi vẫy tay chào Alice : - Thôi chào Alice! Chúc em lên đường may mắn và có một Giáng Sinh thật tuyệt vời nhé! Alice ló ra cửa sổ, đôi mắt long lanh ẩn dưới mái tóc bồng bềnh mềm mại đang cố dõi theo bước chân KhaIn: - Vâng! Mong được gặp lại anh. Chúc anh một Giáng Sinh thật hạnh phúc. Tạm biệt! - Tạm biệt !...
Chương II - Kỳ 4: Điều Bất Ngờ Buổi sáng của rừng Vasxa thật kì lạ, mặt trời dường như cũng muốn ngủ muộn hơn, trốn trong lớp sương mù dày đặc bao phủ, quẩn quanh bên những ngọn núi cao sừng sững. Đâu đó mờ ảo nhìn thấy những chóp cây cổ thụ nhô lên khỏi lớp sương mù dày đặc, bồng bềnh lan toả như những đám mây. Mặt trời dần lên, ửng đỏ cả một góc trời. Phía xa xa từng làn sương phủ ánh lên một màu nắng hồng rực rỡ. Màu của bình minh rừng Vasxa. Ánh nắng dần lan toả, xua tan dần làn sương mù lạnh lẽo, chiếu sáng rõ ràng vạn vật. Như một tấm rèm cửa khổng lồ đang dần được kéo lên, khung cảnh rừng Vasxa từ từ hiện lên trong ánh nắng thật tươi đẹp, óng ả. Từng nhánh cây ngọn cỏ như vươn mình lên đón lấy ánh nắng rạng rỡ đầy sức sống. Muông thú cũng dần tỉnh giấc. Nghe văng vẳng đâu đây có tiếng chim hót vui tươi, vài tiếng léo nhéo của mấy chú khỉ con vừa mới thức dậy ở ngọn núi phía sau căn nhà nhỏ làm bằng gỗ sồi. Trên mái nhà, ống khói đã toả nghi ngút hương vị của một ngày mới. Trước sân, nghe lộp bộp những âm thanh mạnh mẽ của tiếng bổ củi. KhaIn đang vươn đôi vai vạm vỡ ôm lấy từng bó củi xếp thành hàng, bên cạnh đó là cái rìu to tướng. Anh mặc một chiếc áo cộc tay làm bằng lông gấu xám đã sờn, chiếc quần dạ thô của KhaIn chằng chịt những vết vá. Sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc đung đưa trên cổ KhaIn theo từng nhịp bổ xuống mạnh mẽ, dứt khoát. KhaIn đưa tay quệt mồ hôi trên trán, đứng dựa vào cây rìu lớn, đôi mắt anh ngước nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây như đang suy nghĩ gì đó. Ánh nắng vẫn toả sáng lung linh cùng với những tiếng chim xôn xao sau nhà. KhaIn hít một hơi dài không khí trong lành đó và cảm thấy thật thư thái trong người. Bỗng không gian yên ả đó bị xé toạc bởi một luồng ánh sáng xanh dương sáng chói, chiếu thẳng xuống ngay trước mặt KhaIn và nổ tung ngay sau đó. KhaIn vội nhảy tránh sang một bên thật nhanh, và kinh ngạc không hiểu chuyện quái quỉ gì đang xảy ra nữa. Anh cố gắng bình tĩnh nhìn thật kĩ xem đó là cài gì, chuẩn bị sẵn tư thế sẵn sàng nghênh chiến. Từ trong lớp bụi mù, hiện ra không phải một con quỷ như KhaIn nghĩ, mà là....cảnh tượng cô Công Nương Alice đang kêu oai oái ngồi đè lên người Barcen tội nghiệp - Người quản gia trung thành của cô. KhaIn tròn xoe mắt ngạc nhiên, trong khi đó Alice thì đỏ mặt xấu hổ khi nhìn thấy KhaIn, cô gắt lên: - Trời ơi là trời! Barcen! Đây là phép dịch chuyển của ông đấy à? Sao lại ngã thế này? Làm tôi đau hết cả người rồi!... Barcen lồm cồm bò dậy vội vàng xin lỗi: - Xin...Xin lỗi Công Nương, cũng tại khoảng cách xa quá nên cũng khó điều chỉnh năng lực, mong Công Nương thứ lỗi! Thấy vậy, tự dưng KhaIn ôm bụng cười phì, làm cho khuôn mặt xinh xắn của Alice lại càng thêm đỏ ửng vì ngượng, KhaIn cười: - Chúa ơi! Thế mà tôi cứ tưởng là binh đoàn của Kun Dun tấn công cơ đấy, hoá ra là phép dịch chuyển của Barcen à? Alice vội đứng dậy phủi đám bụi mù đang bám vào bộ váy màu hồng dễ thương của cô. Alice cố gắng cười gượng: - Xin lỗi vì đã làm phiền anh thế này...Ừm...Hôm...Hôm nay em đến gặp anh có...chút chuyện...Ừm...Thực ra là... KhaIn sực nhớ: - Có phải Alice đến vì sợi dây chuyền này không? Ồ! Xin lỗi em nhé! Hôm ấy vội quá anh cũng quên khuấy đi mất, chưa kịp trả em mà đã về rồi. Đây! em cầm lấy này… Nói rồi KhaIn định cởi chiếc dây chuyền trên cổ ra. Alice hốt hoảng xua tay: - Ấy! Không! Không phải! Đừng làm thế, ý em là...là...Em muốn...mượn anh đôi giầy! KhaIn ngơ ngác: - Sao?...Sao lại mượn anh đôi giầy?để làm gì? Alice lại càng đỏ mặt lúng túng. Thế này đến Barcen cũng phải tủm tỉm cười. Ông vội nói chữa cháy: - À! Công Nương Alice muốn đo cỡ giầy của anh để...tự mình làm tặng anh đôi giầy nhân dịp Giáng Sinh ấy mà! Đó là tấm lòng rất đáng quý và cũng là sự ưu ái rất lớn dành cho anh đấy. KhaIn thật sự bất ngờ: - Ồ! Vậy sao? Cảm ơn Alice nhiều nhé! không ngờ lại có người tặng mình đôi giầy. Nhưng anh chưa làm được gì cho em cả, đâu cần phải làm như vậy? Alice thở phào thầm cảm ơn Barcen đã cứu cô một bàn thua trông thấy. Thực ra Alice đâu có biết làm một đôi giầy cho dù là đơn giản nhất, tại trong lúc hồi hộp lúng túng cô đành nói bừa như vậy. Tất nhiên không phải tự dưng Alice lại đến gặp KhaIn rồi. Ở làng Boston, hay chính xác hơn là trong dòng họ của Alice đã có một tục lệ rất lâu đời và thiêng liêng. Mỗi khi có một bé gái sinh ra trong dòng họ sẽ được mang theo một sợi dây chuyền có hình mặt trăng lưỡi liềm, biểu trưng cho dòng họ. Trên mặt mỗi sợi dây chuyền đều có ghi cung giờ sinh, tên, và chòm sao thiên ứng của bé gái đó. Sợi dây chuyền này sẽ đi theo suốt cho đến khi bé gái trưởng thành. Và sẽ chỉ được trao cho người yêu của cô gái hoặc chồng chưa cưới mà thôi. Một lần duy nhất. Vậy mà hồi đó chắc vì chưa biết nên Alice đã trao sợi dây chuyền quý giá đó cho KhaIn. Sau này Alice đã phải làm lại một sợi dây chuyền khác. Nhưng điều này cũng đã chứng tỏ một điều rất hệ trong trong tâm hồn Alice. Và nó đang làm Alice phải bối rối, con tim thổn thức từ sau khi gặp lại KhaIn, nhất là khi KhaIn vẫn còn giữ sợi dây chuyền đó đến bây giờ. Trái tim như mách bảo, hối thúc Alice phải gặp lại KhaIn một lần nữa. Vậy là... Alice bây giờ mới bớt hồi hộp, cô nói với Barcen nhưng hai bàn tay nhỏ bé vẫn đan vào nhau lúng túng. - À! Ông về trước đi Barcen…Ừm... Khi nào tôi gọi thì ông nhớ đến đón tôi nhé! Barcen mỉm cười chào cung kính: - Vâng! Thưa Công Nương Alice. Sau đó Barcen phát sáng và biến mất trong chớp mắt. KhaIn mời Alice vào nhà chơi, sáng nay ông nội KhaIn đã đi đặt bẫy từ sớm rồi. Bên trong căn căn nhà gỗ sồi nhỏ bé này, mọi thứ thật đơn sơ giản dị. Ngoài phòng ngủ, phòng khách ra đằng sau nhà còn một cái bếp nhỏ. Giường ngủ của hai ông cháu chất đầy lông thú làm đệm, hai bên tường gỗ treo rất nhiều các loại cung tên và cả kiếm nữa, thêm vài con dao găm được sắp rất ngăn nắp bên cạnh giường ngủ. KhaIn mời Alice ngồi xuống chiếc ghế con làm bằng gỗ sồi bên cạnh lò sưởi đang bập bùng cháy. Anh rót cho cô một cốc sữa nóng thơm ngon rồi ngồi xuống bên cạnh. Alice mỉm cười thật tươi: - Cảm ơn anh! Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh đấy, mọi thứ ở đây thật ấm cúng và rất thú vị. KhaIn thở dài: - Vì nó rất khác so với những cảnh em thường thấy đúng không? Không phải cung điện nguy nga, cũng chẳng có gì đẹp đẽ. Tất cả đều thật đơn giản, nhàm chán. Đôi mắt xanh biếc của Alice thoáng buồn: - Anh đừng nói như vậy! Mỗi con người đều có những cảm nghĩ, cảm xúc riêng và cách sống khác nhau. Nhưng em nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì có thể đạt được những điều mình mong muốn. Anh nên lạc quan một chút thì hay hơn. KhaIn cười: - Xin lỗi đã để em phải nghe những lời như thế này, Ừ mà cũng đúng, chúng ta nên lạc quan và vui lên mới phải. Phải vui để mà sống! đúng không? À mà đã đến lúc anh phải đi săn rồi, em có thích đi cùng anh không? Alice vui mừng: - Vâng! Em rất muốn xem anh săn bắn như thế nào đấy! KhaIn doạ: - Trong rừng rậm Vasxa này không chỉ có hươu với nai đâu. Còn những con quỷ sáu đầu sẵn sàng ăn thịt người, những con nhện không lồ này, rồi còn loài sư tử nữa, hay cả những con dơi hút máu cũng rất đang sợ đấy! không phải ai cũng dám vào rừng Vasxa săn bắn đâu nhé. Alice hơi giật mình đôi chút nhưng vẫn nói cứng: - Không sao đâu anh, đi cùng anh em cũng thấy rất yên tâm. Với lại em cũng được học chút phép thuật hộ thân nên chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Nghe vậy KhaIn đành ậm ừ: - Vậy thì chúng ta chuẩn bị lên đường thôi. À! em mặc thêm chiếc áo này vào, rét lắm đấy! Nói rồi KhaIn đứng dậy lấy chiếc áo lông thú có lót kim loại bên trong và khoác lên người Alice, cô đỏ mặt mỉm cười. Hai người khoá cửa lại rồi đi theo con đường phía sau nhà lên phía rừng rậm, bắt đầu cuộc đi săn tiến vào rừng Vasxa. Alice phải mang theo rất nhiều cung tên cùng với mấy con dao găm. Cái váy hồng xinh xắn đã bắt đầu lấm bẩn vì quệt vào đám cây rừng ẩm ướt. KhaIn và Alice cứ đi như vậy vào rừng Vasxa, một lần nữa họ lại tới rừng Vasxa huyền bí, cuộc phiêu lưu lại bắt đầu... Nguồn : Internet Copy Right by @Tay Thép P/s : Mình sẽ cập nhập các phần tiếp theo, hi vọng sẽ được các bạn đón đọc