Gặp me trong mơ

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi nhohien8, 25/8/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. nhohien8

    nhohien8 Chiến Binh

    9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau con, nuôi con khôn lớn nhưng trong đầu con lúc nào cũng nghĩ mình sao không mau lớn ko tránh khỏi sự giám sát của mẹ.
    Nhưng hôm nay con bước trên đường đời con mới thấy nỗi nhớ sâu thẳm về người mẹ của con. Khi con nghe những lời trong bái hát" Gặp mẹ trong mơ" của một bé Nhật Tiến con mới thấy suy nghĩ trước kia của mình là hoàn toàn sai, con còn quá bé để bước trên đường đời này.

    Từng ngày lớn khôn trong vòng tay ấm áp nhất của mẹ, con nhận được sự chở che, bao bọc. Không bao giờ mẹ bỏ rơi con dù hoàn cảnh có khó khăn, có khắc nghiệt đến đâu. Khi đi xe buýt về quê viếng mộ ông ngoại, con bị say xe nên ói đến xanh cả mặt, mẹ ngồi bên cạnh ôm con, chăm con, vỗ về cho con… mẹ cầu khẩn trời, cầu xin Quan Âm đừng làm con mệt mỏi nữa, hãy giúp con mau mau khỏe lại. Lúc đó con nghĩ mẹ thật mê tín nhưng sau này con nhận ra đó chính là cái tâm của một người mẹ yêu thương con cái của mình. Lúc còn bé tí con luôn mong mau mau trở thành người lớn để không phải phụ thuộc vào gia đình, phụ thuộc vào mẹ nữa. Con có thể kiếm nhiều tiền để trả hết bao nhiêu công sức mẹ đã nuôi con bấy lâu nhưng…con sai rồi mẹ ơi! Vì càng lớn con càng nhận ra làm người lớn không thú vị chút nào. Trách nhiệm, gánh nặng gia đình sau này nó quá áp lực đối với con nhưng với mẹ, chẳng phải mẹ đã sinh con ra rồi sao, mẹ cũng chịu bao nhiêu cơ cực vì gia đình vì con cái. Mẹ không phải là mẹ nữa, mẹ là bà tiên mang đầy túi phép màu, mẹ mang đến cho con bao nhiêu hạnh phúc bao nhiêu ước mơ, vậy mà con lại muốn thoát khỏi mẹ sao? Không, con không muốn, con đã từng nhưng con đã sai. Dù con có làm lụng có nổ lực cố gắng kiếm bao nhiêu tiền của, dù tài sản cả đời của con chất đầy như núi cao vẫn không thể trả hết những lần mẹ khóc vì con, những lần mẹ thức đêm thức khuya khâu vá áo quần cho con, những lần mẹ lo lắng khi lần đầu con một mình đạp xe đạp đến trường….tất cả tất cả con đều muốn ghi nhớ, khắc sâu vào lòng, vào tim để nó không vơi đi theo năm tháng.

    Dù sau này con biết rõ mẹ chẳng còn bên cạnh con nữa, con sẽ không thể nghe những lời ru êm ả giữa trưa hè nắng gắt, những tiếng vỗ nhẹ nhàng đưa con vào giấc mộng…nhưng con không phải là đứa trẻ mồ côi vì con đã từng được mẹ ôm ấp, được mẹ hôn thương, được mẹ la mắng, được mẹ vỗ về, được là con của mẹ… mọi thứ đều trở thành kỉ niệm đẹp nhất, sâu sắc nhất, hiền lành nhất mà con có. Người ta hỏi con yêu mẹ, thế có nhớ ngày đầu tiên mẹ đã phải đau đến mức nào để con lọt lòng không? Con không nhớ nổi đâu mẹ ơi, nhưng con biết mẹ thương con, con biết mẹ yêu con, con hiểu những điều mẹ làm từ lúc mẹ nhìn con chào đời; tất cả đều vì con thôi. Bao nhiêu đau, bao nhiêu khổ mẹ đều ích kỉ khăng khăng giữ riêng cho mình, không chia sẻ cho bất kì ai. Một mình mẹ bặm môi nhẫn nhịn từng cơn đau nhức khi đi làm về, mẹ dũng cảm lắm đó! Nụ cười của mẹ luôn cười vì gia đình, cười vì con. Con chưa bao giờ chịu nói ra ba từ :CON YÊU MẸ! Có lẽ cả đời con cũng không thể nói ra, nhưng mẹ ơi con thật sự yêu mẹ, con cần mẹ…không bao giờ con muốn mẹ buông tay con, không bao giờ.. Khóc trước mặt mẹ đây là đứa con gái bất hiếu, chưa bao giờ biết thương mẹ, thông cảm cho mẹ, chỉ biết trách mẹ phiền, nói mẹ không hiểu biết. Con xin lỗi! Nhắm mắt lại, con muốn được là con ngoan, con giỏi, con hiếu thảo… con xin một lần nói cám ơn mẹ với nước mắt hối lỗi.

    Giờ nếu cho con điều ước thì con chỉ mong được gặp mẹ trong mơ.


    [video=youtube;g-MO4xyR9Qg]http://www.youtube.com/watch?v=g-MO4xyR9Qg[/video]
     
    cuong001Lynh Nhi đã thích.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này