[Event] Viết về người phụ nữ bên cạnh chúng ta.

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi MU_0nline, 2/3/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Mr.Name

    Mr.Name <b>٩(•̮̮̃•̃)۶Mr.Name٩(•̮̮̃•̃)۶</b>

    thay từ Tau=Mình có hay hơn không ;))
     
    Giản Đơnbigbang đã thích.
  2. Híc. ai biết bài mi hay rồi nồ. tau k biết viết văn :(
     
    Mr.Name thích bài này.
  3. @@!.. đầu tiên đinh viết tau= nó. nhưng sinh ra ờ đâu kêu thế nào viết cho chân tình :x
     
    SNSDMr.Name đã thích.
  4. Viết về người phụ nữ bên cạnh chúng ta

    Họ và tên: Bùi Văn Chanh
    Đang sống ở: Hà Nội
    Cụm sever TM: acc qbkinhdi

    Giờ em nơi đâu???

    Thế là đã xong, mọi chuyện cũng đã xong. Em đã trút bỏ được cái gánh nặng của mình-một người đàn ông-một ngôi nhà nhỏ-và một tình yêu ích kỷ. Trông em cười thật xinh và dễ thương, nhưng sao giờ đây, mỗi lần em cười, là một lần trái tim tôi quặn đau, mắt tôi nhòa đi và đôi chân tôi không thể đứng vững được nữa. Em vẫn cười với tôi, em vẫn gọi tôi, vẫn nói chuyện với tôi, vậy tôi còn muốn gì nữa… Sao tôi ngốc nghếch và ích kỷ như vậy. Tôi không đủ cao thượng để cho em một tình yêu cao thượng hơn, không đủ sự cảm thông để có thể chia sẻ và chấp nhận với em mọi điều…, tôi không đủ bất cứ một điều gì ngoài tình yêu bao la vô bờ bến mà tôi có thể giành cho em. Nhưng yêu em càng nhiều, thì đó lại là gánh nặng cho em và khiến em mệt mỏi. Còn gì đau xót hơn điều đó chứ, tình yêu của tôi không thể tạo cho em sức mạnh chiến đấu mà ngược lại, kìm hãm em… Bao nhiêu ngày qua, tôi ích kỷ và tham lam, muốn được em yêu, muốn được em gọi và nói yêu mỗi ngày mà tôi không hề để ý, gánh nặng đó quá nặng, em không còn gánh vác nổi nữa rồi… Tôi từng nghĩ, tôi yêu em nhiều lắm, em phải yêu lại tôi chứ, tôi yêu em nhiều lắm, nên không muốn em xa tôi, vì tôi sợ em sẽ bị người khác làm tổn thương, sợ em không hạnh phúc, và tôi giữ chặt em bên mình.
    -"Có bất cứ chuyện gì em hãy chia sẻ với anh nhé, tất cả nhé, đừng giữ trong lòng, chia sẻ để mình hiểu nhau hơn, chia sẻ em sẽ thoải mái hơn đấy..."
    -"Sao em không chịu chia sẻ với anh, em có biết là em ôm nỗi đau một mình như thế, anh cũng đau lắm không?"
    -"Thì bây giờ em nói với anh còn gì? Anh còn muốn thế nào nữa?"
    -"Nhưng em đã khóc, sao lúc đó không cầm điện thoại mà gọi cho anh…"

    Tất cả, như một cơn ác mộng khủng khiếp mà người tạo ra lại luôn là tôi. Tôi luôn đặt áp lực cho em. Tôi luôn muốn em chia sẻ với tôi chứ không phải là môt người nào khác,đặc biết lại là đàn ông? Vì trong tôi luôn suy nghĩ rằng: mất em. Tôi sợ một ngày nào đó, em không còn tìm tôi những lúc buồn nữa, không tìm tôi khi vui hay chán nản… và tôi luôn nhắc em: "hãy chia sẻ với anh nhé, tất cả”, để em không quên là khi vui buồn hay chán nản thì hãy tìm đến tôi…. Và mỗi lần em không tìm đến tôi là tôi cảm thấy buồn, sau nổi giận với em, khến em càng ghét tôi và thấy mệt mỏi hơn. Dần dần, em không còn chia sẻ với tôi nữa, em thích giữ cho riêng em hơn là chia sẻ với tôi…
    Tôi đã tự đặt mình vào một vị trí quá quan trọng trong em nhưng thật sự thì em đâu muốn như thế. Mới yêu nhau,sao ngọt ngào thế, sao bây giờ lại đắng cay thế này, tất cả cũng vì tôi đã vượt quá giới hạn của mình. Trong tình yêu, làm gì có chuyện có đi thì phải có lại. Vậy mà vô tình tôi đã áp đặt điều đó vào tình yêu của mình. Chuyện gì tôi cũng chia sẻ cho em, dù vui buồn hay quan trọng hay không quan trọng, tất cả mọi thứ. Và rồi tôi cũng đòi hỏi em như thế. Tôi thật trẻ con và ích kỷ.
    Từ nhỏ tới bây giờ, tôi đã được ai yêu thương như thế này đâu? Tôi đã được ai ôm vào lòng khi buồn đâu? Tôi đã bao giờ dám nói yêu thương một người nào đâu?... Từ nhỏ tới giờ, chỉ toàn là tiếng la khóc, mắng mỏ, chửi rủa, tuy không phải giành cho tôi, mà là …. Tôi đã từng nghĩ chẳng còn yêu thương nữa nhưng ngờ đâu nó lại xuất hiện rồi đây. Tôi đâu biết yêu một người như thế nào là cho đúng? Tôi chỉ biết cho trái tim mình được yêu và trao tặng những gì mà nó muốn gửi đi. … Tôi chẳng biết, và tôi chỉ biết nằm ở đây và nghĩ vẩn vơ…

    Có một người nói với tôi rằng:” Sao người ta, khi chưa được yêu thì nguyện làm hết cái này tới cái khác, nguyện làm với tấm lòng chân thành nhất. Rồi khi được yêu rồi thì lại không muốn như thê nữa, lại muốn ích kỷ, muốn người yêu phải làm mình vui và theo ý mình”.
    Rồi một người khác lại nói với tôi rằng:” Đàn ông thật thiếu tinh tế, lúc tán tỉnh thì chẳng quên cài gì, chẳng quên ngày nào, yêu rồi thi mí biết..”
    Trong đầu tôi bây giờ, sao cứ rồi tung, chẳng nghĩ được một điều gì cả…

    Tôi đâu muốn làm cho người khác phải đau khổ, phải buồn tủi phải mệt mỏi, tôi đâu muốn… Tôi chỉ muốn được yêu, như lần được yêu đầu tiên trong đời ấy, như cái cách mà tôi tưởng tượng ra và cố gắng làm tốt điều đó. Một ngôi nhà nhỏ, một người phụ nữ-là em, một hạnh phúc đơn sơ giản dị mà sao bây giờ nó trở nên nặng nề và đau đớn đến thế này sao?

    Những ngày tháng tươi đẹp trước kia em đâu có như vậy? Sao mỗi ngày em lại bớt đi một chút yêu tôi? Để giờ đây, em chẳng còn trái tim nữa?

    Tôi hiểu em và hiểu trái tim mình. Nhưng sao tôi lại không hiểu nổi, mọi chuyện bây giờ nguyên nhân là do đâu? Là tôi ích kỷ, tham lam, Uhm. Là tôi, tất cả là do tôi và ông trời hãy trừng phạt tôi đi, rồi cho mọi chuyện như cũ, đừng bắt trái tim tôi phải đau đớn mỗi ngày mỗi đêm mỗi giây phút tôi nghĩ về em nữa… Hãy tha thứ cho tôi…
    Tôi chỉ cần yêu thôi, cần trái tim em như ngày xưa, như cái ngày mà em nói:”chỉ giành cho riêng mình anh thôi nhé”. Ngay đó đâu mất rồi.
    Dù đau đớn thì tôi vẫn kiên trì đợi chờ em, đợi em nhận ra em vào cái ngày hạnh phúc của đời anh khi anh biết em yêu anh.

    Có lẽ, em không còn yêu tôi nữa và mọi thứ không còn là giành riêng cho tôi nữa, hay đứng hơn nó không thuộc về tôi nữa. Gánh nặng đó em không thể gánh vác cùng tôi. Một gia đình nhỏ nhắn hạnh phúc hóa ra lại rất nặng nề với em. Vậy thì để tôi gánh một mình, tôi sẽ vẫn xây dựng gia đình đó, em hãy bước đi trên con đường của mình, hãy thoải mái tung bay đôi cánh tuổi mộng mơ.
    Hãy cười nụ cười mà em vẫn cười, hãy khóc giọt nước em đã tặng anh. Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh vẫn nguyện dõi theo em, nếu em cần anh thì anh sẽ tới, còn nếu không, anh sẽ âm thầm ủng hộ cho em. Những nỗi đau dù lớn đến đâu thì anh tin là sẽ dịu đi khi trong thấy em. Những con đường nào anh đi, thì cuối cùng nó cũng sẽ đưa anh về bên em. Anh sẽ mãi mãi yêu chỉ mình em thôi, cả cuộc đời này anh không bao giờ quên đi một điều là giành hết tình yêu cho em.
    Chúc em ngày 8-3 hạnh phúc bên ai đó....
     
    MU_0nline thích bài này.
  5. Mr.Name

    Mr.Name <b>٩(•̮̮̃•̃)۶Mr.Name٩(•̮̮̃•̃)۶</b>

    Cũng đoán được là vậy :). Nhưng người đọc cảm thấy hơi thô :). Vì những người chấm điểm chắc hơn tuổi mình mà :D

    Văn thì không viết được hay. Chỉ biết bắt mạch cảm xúc mà viết thôi :)
     
    bigbang thích bài này.
  6. đã rứa còn chê tau. làm tau tủi thân :((
     
  7. sửa bàng nó nha .............!
     
    Mr.Name thích bài này.
  8. Viết về người phụ nữ bên cạnh chúng ta

    Họ và tên: Bùi Văn Chanh
    Hiện đang ở Hà Nội
    Cụm sever TM: tên acc qbkinhdi

    Mẹ nó ơi


    "Mình chia tay rồi hả em, hay như thế nào"- đó là câu hỏi anh tự hỏi mình khi bất ngờ tỉnh giấc sau một giấc mơ đẹp : "em đang sánh bước cùng anh đi trong nhà thờ trong lễ cưới của chúng mình".

    Có phải anh nghĩ quá nhiều không nhỉ? Hay là sự thật nó như thế và luôn ám ảnh anh. "Một gia đình nhỏ, cùng với em và các con", bây giờ có lẽ quá xa vời với anh rồi. Hạnh phúc như đang chơi trò chốn tìm với anh, em à. "Giấc mơ" của ngày hôm qua đâu còn là sự thật của ngày hôm nay, đúng không nào? Thế nhưng "giấc mơ" đó lại rất thực tế trong tim anh, trong suy nghĩ của anh và nó luôn ám ảnh anh. Hiện tại, cho nó đã xảy ra hay cứ coi nó là một giấc mơ thì cũng còn quan trọng gì nữa đâu? Vì chỉ còn mình anh là còn trân trọng nó thôi. Nó không "vớ vẩn"...
    Dạo này anh ít ngủ lắm em à, sở dĩ anh không muốn ngủ, à không, anh không dám ngủ. Mỗi lần nhắm mắt được một chút là em lại hiện ra trước mắt anh, nụ cười ấy, ánh mắt ấy nhìn anh đầy yêu thương và trìu mến. Rồi anh lại giật mình thức giấc khi nước mắt giàn giụa, như đàn bà ấy. Nhưng quả thật, anh không thể kiềm chế được những giọt nước mắt ấy trào ra, khi Bình Bình và An An gọi anh là: Bố. Các con gọi anh và khóc em à, anh muốn chạy tới và an ủi các con nhưng sao ah không thể chạm vào các con được, giống như anh cũng không thể "chạm" được vào em...
    Anh bị đau dạ dày nên em cấm anh uống rượu và em cũng không thích anh uống rượu. Nhưng hôm qua anh đã uống rượu dù không được sự cho phép của em. Anh uống để không được nghĩ về "giấc mơ" đó nữa, không nghĩ về những khi mình đi xe đạp cùng nhau, xung quanh là mênh mông lúa và nước, khi bên cạnh anh có rất nhiều người mà anh chỉ nhìn thấy mỗi em thôi. Nghĩ về những lúc em và anh ngồi ở ghế đá, em ăn rất nhiều sữa chua, cho dù trời đang lạnh căm căm, tay em vừa xúc và run, anh nhìn thấy cũng run cùng em. Rồi lúc sau em bị đau bụng... Anh và anh thường trêu em là đồ xấu bụng... Nghĩ về những buổi trưa nóng nực, hai đứa mình thì mồ hôi nhễ nhại... Nghĩ về mấy hôm anh và em giở chúng chơi cầu lông trong nhà thể chất và buổi trưa,.. Nhớ về buổi mà chỉ có anh em và Th cùng đánh bài với nhau, anh và em đã nháy mắt để hạ bệ Th, bắt nó chạy khắp hành lang tầng 3... Anh nhớ về dịp lớp em keo co, anh đứng bên ngoài làm "huấn luyện viên", nhớ về ngày thi HSTL em lại là "quản lí" của anh,... Anh nhớ cái buổi đầu tiên gặp em, trong nghịch cảnh nhưng đấy lại là đinh mệnh. Anh nhớ lần đầu tiên anh không nghe lời em và tự làm theo ý mình, đã làm em phát khóc...Anh nhớ về cái lần đầu tiên mình nắm tay nhau, tay em thật lạnh, ngược lại với cái cách em từ chối anh hôm đó, và anh lại hiểu lầm ý em,...Anh nhớ về những buổi trưa mình đánh bài, em không bao giờ chọn ở cùng bên với anh, làm anh tức lộn ruột, và khi em cười với "tình địch của anh". Anh nhớ trận chung kết bóng đá của anh, em đã xem, cho dù không nhiều nhưng đó cũng là động lực cho anh ghi bàn... rất tiếc không có bàn thắng nào của anh... Anh nhớ những lời em nói với anh thật ngọt ngao... Anh nhớ tất cả những gì thuộc về em. Có quá nhiều kỉ niệm em à, để không nghĩ đến quả là điều không thể trong cuộc đời của anh.
    Anh đã không chịu hiểu em trong thời gian dài....
    Anh nhớ về những lần giận hờn của anh, nhớ về em đã chiu đựng anh như thế nào....!
    Anh chợt nhận ra, trong anh tồn tại một góc khuất, đó là lòng ích kỷ của anh. Nó là cho em buồn, mệt mỏi và bực mình với anh. Nó cãi nhau với em làm lòng anh cũng đau xót lắm. Anh không biết phải hạn chế nó như thế nào cả em à? Nó quá mạnh, chỉ còn cách là em hãy đến và soi sáng góc khuất đó bằng anh sáng của tình yêu thôi em à. Anh xin lỗi, cũng chỉ vì anh và nó quá yêu em mà thôi....
    -"Mình chia tay rồi hả em, hay như thế nào"
    -"Ủa, ai bảo chia tay. Anh vẫn cần em mà. Đúng không?"
    -"uhm, đã chia tay đâu, anh vẫn là chồng yêu của em đấy nhé, em đừng quên nha. Mỗi ngày phải nói lời yêu với anh chứ"
    -"Người ta bên nhau không nhất thiết bằng tình yêu anh à"
    -"Vậy bằng cái gì?"
    -"Chỉ cần anh cần em, thì em sẽ ở bên anh, cho dù em có yêu anh hay không?"




    Anh cần em, em à. Và gia đình cần em, các con cũng cần em. Anh và các con cần em xuất phát từ trái tim, từ tình yêu... Anh và các con buồn lắm khi em nói như vậy.
    -"Bố ơi, mẹ không cần chúng ta nữa hả? Sao mẹ không nói yêu con mỗi ngày, nói yêu bố mỗi ngày thế, hả bố?"
    -"Con hãy để mẹ yên đi con, đừng làm mẹ thêm rối trí, mẹ con có nhiều việc quan trọng cần làm vào thời điểm này, con à, hãy cổ vũ và ủng hộ mẹ con nhé. Bố tin là mẹ rất yêu các con đấy."
    -"Vâng, con nhớ rồi bố à. Chúng con cũng yêu mẹ nữa bố à. À cả yêu bố nữa bố à"
    -"Uhm, con vào học bài đi, nhớ giúp em nữa nhé"
    -"Thế mẹ có yêu bố không hả bố"
    -"Có chứ con, Bố tin vào mẹ, con à. Đi học đi con"
    Anh và các con yêu em, rất nhiều...!
     
    MU_0nlineGiản Đơn đã thích.
  9. Mr.Name

    Mr.Name <b>٩(•̮̮̃•̃)۶Mr.Name٩(•̮̮̃•̃)۶</b>

    Nó thì lại hạ thấp mình thế. tốt nhất cậu nên để là mình đi cho thân thiện :)
     
  10. [VT] Nhin Ji Ku

    [VT] Nhin Ji Ku Chiến Binh

    bài hay ... đọc cảm động ...@};- cho bài này nhak ...
     
    maiditimls thích bài này.
  11. Bino

    Bino <b>Ph¡êµ †roⁿg g¡ó</b>

    Biệt danh: Bino lee
    nơi đang sống: Văn Giang-Hưng Yên
    nhân vật: Bino (sv Thiên mệnh)

    MẸ

    [​IMG]

    sau khi xem hình ảnh này.tôi không khỏi thương tâm và không nguôi nghĩ đến mẹ tôi.liệu trên trời có bao nhiêu bà mẹ như vậy.những bà mẹ một đời kham khổ nuôi nấng những đứa con chỉ mong nó lên người giúp ích cho đời.đến khi về già lại phải lủi thủi một mình không nơi lương tựa.

    Mẹ tôi nói
    câu nói ấy cứ đinh ninh trong đầu tôi. nó nhắc tôi về công ơn của mẹ ,thắt lưng buộc bụng nuôi con,và về những người con đền ơn mẹ theo cái cái mà họ nghĩ đó là hợp lí.vâng hợp lí với họ nhưng không phải với tôi

    12 giờ ngày 8-2

    [​IMG]

    ngày mà mẹ sinh tôi ra trên cuộc đời.cho tôi nhìn tôi cười tôi vui,tôi hạnh phúc, và bây giờ cho tôi biết yêu nữa.khi tôi trào đời,thứ đầu tiên biết đến là bầu sữa mẹ


    [​IMG]

    mẹ kể lại hồi tôi bé khó nuôi.điều kiện hồi đó đâu có như bây giờ.tôi đau ốm suốt.gia đình lại khó khăn,mẹ phải nai lưng ra làm mới có tiền mua thuốc và cho tôi đi chữa bệnh.những đem mưa gió.cái rét lạnh buốt mẹ vẫn ngồi ôm ,tôi ru khi tôi khó thở rên hừ hừ.

    "ả a à ơi...con ơi con ngủ cho ngoan,để mẹ đi cấy đồng sâu chưa về.bắt được con chắm con trê..."

    Bệnh tật có đeo đẳng tôi cho đến khi tôi lên 4.sức khỏe có vẻ khá hơn.mẹ cho tôi đi lớp mầm non.tôi học hát, học viết ,học đọc,học vẽ...mẹ dạy tôi,uốn tôi từng nét chữ O A,dạy tôi phát âm còn nhiều hơn cô giáo.tôi còn nhớ bức tranh đầu tiên tôi vẽ tặng mẹ là hình 1 con khỉ leo cây trúc ^^.

    [​IMG]

    Rồi khi tôi vào lớp 1,mẹ phải cho tôi sang làm con nuôi của bác(vì bác vô sinh).tôi cứ nghĩ hỉ là đi chơi nên vui lắm.nhưng sau 1 năm.tôi nhớ nhà, nhớ bạn, nhớ ông bà và tôi nhớ mẹ.hè năm đó .bác cho tôi về thăm nhà.và tôi không dám sang cùng bác nữa.tôi sợ cái cảm giác xa mẹ.

    Tôi thích nhất cái cảm giác xoa bàn ta sờn giáp của mẹ lên má tôi.nó cứ gợn gợn thật thích.làm như vậy tôi có thể hiểu được phần nào khó nhọc của mẹ để nuôi dạy tôi .
    Rồi tôi vào cấp 2. cái kí ức của tôi thật em đềm,đi học ở trường làng về tôi quăng cặp sách chạy miết đi chơi cùng chúng bạn,khi về đến nhà quần áo nhem nhuốc.mẹ lắc đầu nói:
    "ngày nào cũng vậy.mẹ không giặc cho mày nữa ''

    tôi biết mẹ chỉ nói vậy thôi nên nhe răng ra cười :D,vui nhất nhưng tháng hè oi ả,nằm dưới gốc đa nghe ve kêu,hay đi ăn trộm những trái táo trái nhãn^^

    lên cấp 3,có lẽ đây là tháng ngày tôi cảm thấy có lỗi nhất với mẹ.tôi đua đòi,bỏ học cúp giờ,chơi bài bạc chơi điện tử không về nhà nhiều hôm.lấy tiền của mẹ...mỗi khi mẹ và tôi ngồi nói chuyện tôi nghĩ trong đầu.

    "Hừ! bà già lắm chuyện"

    không biết mẹ sẽ thế nào khi biết tôi nghĩ như vậy? có lần.tôi nói " bà im đi.kệ mẹ tôi.tôi không cần bà quan tâm" rồi bỏ đi .mẹ khóc theo từng bước chân tôi.1 tháng trời. tôi vật vờ hết nhà thằng bạn này đến nhà thằng bè nọ.thì ra chúng nó chỉ chơi với mình khi mình có tiền.còn khi hoạn nạn thì...Tôi ngẫm ra 1 điều.hầu hết người ta đều muốn dìm mình xuống.chỉ có người bạn đích thực ,người thân mới tốt với mình.

    Tôi nhớ mẹ!

    SMS
    em gái:
    a về đi, mẹ ngã xe

    Trời: tôi lao về như kẻ mất hồn
    và quay lưng đi không thèm nhìn mặt tôi nữa.
    -mẹ! con xin lỗi con biết lỗi rồi.
    -mày nói mày không cần mẹ nữa thì về làm gì?
    -những ngày qua con biết chỉ có mẹ thương con nhất.con sai rồi,chẳng ai thương con như mẹ ,mẹ à!...

    Rồi tôi cũng tốt nghiệp.đi làm tự kiếm sống.thời gian bên mẹ ít hơn.dịp vu lan báo hiếu năm 2009 1 người bạn rủ tôi lên thiền viện Sùng Phúc nghe các nhà sư giảng đạo.ở đó họ kể về truyền thuyết vu lan.hẳn ai cũng đã nghe.họ cho tôi thấy được công ơn của mẹ

    -đúng là ở đời không ai thương con bằng mẹ
    Đêm hôm đó tôi về đến nhà,điều đầu tiên tôi làm là òa vào lòng mẹ.như 1 đứa trẻ. từ đó cứ đến 7-10( sinh nhật mẹ) 8-3 dù đi đâu,làm gì tôi cũng về bên mẹ.cũng có 1 món quà nho nhỏ tặng mẹ.vì tôi biết rằng mẹ không ở mãi bên tôi được rồi cũng có ngày mẹ già, yếu bỏ tôi đi.nhưng mẹ sẽ mãi hướng về tôi.theo những bước tôi đi,theo từng việc tôi làm,và mẹ sẽ sống mãi trong tôi.

    Mẹ! con xin lỗi mẹ vì những lần con làm mẹ buồn,vì những lần con làm mẹ khóc.con xin lỗi,mẹ cho con giữ lại cái thói quen xoa bàn tay mẹ lên má nhé,bởi như vậy con sẽ cảm thấy rõ những tảo tần của mẹ.con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ dành cho con.con yêu mẹ.xin dành cho mẹ những điều tuyệt vời nhất.

    [​IMG]




    bài viết này tôi dành cho mẹ yêu của tôi.hỡi những bạn còn mẹ hãy yêu những giây phút bên mẹ,hay biết yêu lấy những gì mẹ đã dành cho chúng ta.vì không ai yêu ta như mẹ.chúc các bạn có 1 ngày 8-3 vui vẻ bên người phụ nữ của mình...

    [video=youtube;g-MO4xyR9Qg]http://www.youtube.com/watch?v=g-MO4xyR9Qg[/video]
     
    Last edited: 3/3/12
  12. Uppppppppppppp cho con vợ 1 phiếu nheeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
     
  13. MU_0nline

    MU_0nline <font color=DarkOrchid><b>๑۩۞۩๑_NữTặcHạSơn_๑۩۞۩๑</

    Thực sự tôi rất bất ngờ. Thank các bạn nhiều lắm. Những bài viết vô cùng xúc động.
     
    bigbangMr.Name đã thích.
  14. Mr.Name

    Mr.Name <b>٩(•̮̮̃•̃)۶Mr.Name٩(•̮̮̃•̃)۶</b>

    Clip này ăn cắp nha =)). Không tự mà làm đi :P. Nghe bài này tâm trạng thật :(
     
  15. Bino

    Bino <b>Ph¡êµ †roⁿg g¡ó</b>

    tháy trên mạng mà.up ảnh cũng lỗi mà up nhạc cũng lỗi bó tay
     
  16. Mr.Name

    Mr.Name <b>٩(•̮̮̃•̃)۶Mr.Name٩(•̮̮̃•̃)۶</b>

    Clip không bị lỗi đâu. Nhưng ảnh bị lỗi. Up lại đi cưng :)
     
  17. Bino

    Bino <b>Ph¡êµ †roⁿg g¡ó</b>

    up rồi k được hôm qua cài lại win bựa quá :(
     
  18. Tên : Lê Quang Hùng S2 Chu Thị Ánh Ngọc
    Nơi Sinh : Văn Giang Hưng Yên Miền Bắc Việt Nam ;))
    Acc : dkthang_mc NV TrucAnhDaj sv Bá Vương
    Bài Dự Thi: Lời Của Trái Tim ( Cho Vợ Yêu và mẹ tôi)

    -Cũng đã thấm thoát 4 năm trôi qua với 4 ngày mùng 8/3,Những ngày đó sao thật là vui và ngày 8/3 nữa lại sắp đến. Văn thơ A không nhiều không hay nhưng trái tim A luôn có em với 1 tình yêu trong sáng và chỉ yêu 1 mình em mà thôi.
    Em à đã nhiều lúc anh quên những ngày dành cho em cũng như những người Mẹ người con gái khác nhưng A đã kip nhớ ra ( Rất may mà không quá muôn :">:">)
    Thấm thoát đã 4 năm trôi qua bao nhiêu cảm xúc và tình cảm giữa A và E đã theo 2 đứa chúng mình đến tận bây giờ ...khi yêu nhiều lúc A đã chán và nản nhưng rất may A không bỏ cuộc ( May mà không bỏ không thì đã không được thê này)

    [​IMG][/url][/IMG]
    Thật sự giờ đây nhiều lúc A không nghĩ là xẽ được như thế này vì trong 4 năm 2 đứa mình yêu nhau đã rất hay cãi nhau rồi thậm chí em không buồn nói chuyện với A...nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa mình không lên nghĩ về quá khứ mà phải hướng về tương lai phải không E ????????
    _ Và giờ đây chúng ta đã là 1 gia đình và sắp chào đón 1 thành viên thứ 3 trong mái ấm nhỏ bé :"> Điều mà cả 2 vợ chồng mình đều ao ước bây lâu nay.Dù có thêm 1 phần trách nhiệm trên đôi vai mình nhưng A không cảm thấy mệt mỏi vì những lúc mệt mỏi có em và con bên cạnh anh quan tâm lo lắng và chăm sóc A.
    Đây là hình ảnh vợ chồng tôi trong game ( ví dụ hihi)
    [​IMG][/[/IMG]
    Đã có biết bao thang trầm từ ngày e làm vợ A lo lắng quan tâm chăm sóc A.Hinh ảnh E trong a luôn luôn giúp A có những động lực vươn lên vợ à.Quên đi mệt mỏi quên đi buồn phiền và hướng về 1 tương lai mà vợ chồng mình đang hướng đến E nhé
    Chúc E có 1 ngày lễ mùng 8/3 hạnh phúc vui vẻ và mãi mãi là người vợ người con gái xinh đẹp nhất trong trái tim A...Vợ ơi A yêu vợ...Mãi Mãi bên vợ cùng những đứa con của chúng mình
    Giờ đây mình không còn biết viết gì để gửi tới vợ yêu của mình nữa chỉ biết nói 1 điều...Vợ à E mãi mãi là người A yêu thương nhất
    Vợ chồng mình xẽ mãi vui vẻ như lúc này E nhé
    [​IMG][/[/IMG]
    [​IMG][/url][[/IMG]
    [​IMG][/url][/IMG]

    Hùng S2 Ngọc
    I Love You
    [video=youtube;jQM-SO_QEec]http://www.youtube.com/watch?v=jQM-SO_QEec&feature=related[/video]
    - Về mẹ tôi.
    Mẹ à từ ngày con là con của mẹ đã có lúc mẹ rất tự hào về con nhưng không hiểu sao lúc con còn nhỏ mẹ tự hào về con bao nhiêu thì giờ đây mẹ càng thất vọng bấy nhiêu về đứa con này. Mẹ ơi con xin lỗi mẹ con đã biết mình sai rồi ,chỉ vì cái tính ham chơi của con đã làm mẹ phải suy nghĩ nhiều.nhiều lúc thấy mẹ khóc vì con mà con chỉ giám đứng nhìn không giám chạy ra ôm vào mẹ mà nói rằng mẹ ơi con xin lỗi
    Giờ đây con đã hiểu mẹ luôn luôn quan tâm lo lắng cho con mặc dù ngày trước con không ngoan hay cãi lời mẹ.Vậy mà mẹ không hề trách hay giận con
    Me ơi...Con còn nhớ ngày con bị tai nạn con cũng không nhớ rõ lắm nhưng con luôn gọi mẹ ơi mẹ ơi...nhưng tiếng con nghe thấy không phải của mẹ mà là của 1 người Anh...khi con tinh dậy con thấy mẹ bên cạnh con thấy rất vui...mẹ ơi những gì mẹ làm cho con .con xẽ cố gắng báo hiếu vợi mẹ và bố...con yêu bố mẹ nhiều lắm
    Con chúc mẹ ngày mùng 8/3 vui vẻ hạnh phúc và luôn luôn tuơi trẻ mẹ nhé...Me ơi con yêu mẹ rất nhiều
    Và cuối cùng Xin chúc tất cả các bà các mẹ các chị em phụ nữ và các E gái còn ít tuồi ( không thiếu vợ mình nhé ) 1 ngày mùng 8/3 vui vẻ Hạnh Phúc Và luôn luôn tươi trẻ trong mắt người đàn ông, người con trai mà mình yêu thương
    Và chúc các bà các mẹ mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi

    “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ

    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha

    Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ

    Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha

    Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn

    Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con

    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc

    Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe con”




    Mong AE hãy nhớ và mãi mãi nhớ điều này...Me Là tất cả của chúng ta.Đừng làm mẹ buồn nhé AE...TKS
     
    Last edited: 5/3/12
  19. MU_0nline

    MU_0nline <font color=DarkOrchid><b>๑۩۞۩๑_NữTặcHạSơn_๑۩۞۩๑</

    Ôi Đẹp quá. Vợ bạn đẹp quá.
    Hình như dân chơi Game MU vợ ai cũng đẹp hay sao ý nhỉ ;))
     
    Last edited: 3/3/12
  20. Em cảm ơn ạ:">:">:"> anh ơi nút đỏ kia kìa
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này