Các bạn vào đây để nghe nhạc nền nhé: http://me.zing.vn/apps/blog?params=ayevyofa/blog/detail/id/680574876 Tôi đang ôm em, thật ấm áp và bình dị. Em nằm gọn trong vòng tay của tôi. Nhìn em ngủ trong vòng tay của mình, không thật hạnh phúc và sung sướng. Không ngờ một ngày lại có giây phút này trong cuộc đời của tôi. Em thật xinh, dễ thương và mỏng manh. Càng nhìn em, tôi càng thấy yêu em nhiều hơn... Trời có dấu hiệu mưa mà em vẫn đòi tôi cho đi chơi khắp Hà thành. Em nũng nịu trông thật dễ thương. Trái tim tôi không thể nào từ chối được em. Tôi cảm nhận được tình cảm trong em giành cho tôi, nó chỉ có một và hết lòng với tôi. Tôi thấy hạnh phúc biết bao! Cái xe đạp tôi mướn được của chị hàng xóm, cũng vừa đủ để trở 2 chúng tôi, dù phải bơm xe mấy lần. Em dường như quá phấn khích với cá mới mẻ của Hà Nội. Em ngồi sau tay lái của tôi, ôm lấy tôi thật ấm áp. Em liên tục hỏi tôi những câu hỏi thật ngây thơ cũng rất khó trả lời: Sao người ta lại đặt tên phố này là hàng Bông,.... Tôi không phải dân bản địa nên cũng chằng biết, trả lời bừa cho xong. Nhưng có lẽ em biết nên giân tôi và đấm tôi liên tục...véo tôi đau khắp người... Đội nhiên, em nổi "máu" đòi cầm lái. Ngồi sau tay lái của em, ôm em thật chặt, tôi thấy vui quá. Nhưng...Tôi sợ em không đèo được tôi nhưng ai ngờ, xe vẫn đi phăng phăng...trừ lúc lên cầu. Chúng tôi đứng lại giữa cây cầu và ngắm đường xá Hà Nội lúc đêm. Quả thật rất đẹp, vậy mà tôi chưa từng được nhìn qua. Em cao ngạo vì vô tình đã nảy ra cái sáng kiến ngắm đường phố kiểu này. -" Thấy chưa, em cố tình dừng lại đấy, để anh được ngắm cảnh đẹp thế này"... Tôi không muốn làm em mất vui nên hùa theo em. Bỗng dưng,... Em bị đứt búi buộc tóc, Tóc em xõa xuống và tung bay trong gió. Nhìn em không khác một thiên thần. Em ngượng đỏ mặt và lấy tay túm tóc lại. Tôi bất giác, kéo em vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi em. Mắt tôi và em đều mở to nhìn nhau. Trong giây chốc, em đẩy tôi ra, vẻ mặt nghich ngợm: -" Anh hư thật, dám sàm sỡ em giữa bao nhiêu người thế này". Tôi hùa theo em: -"Anh có sàm sỡ em đâu? "Sờ" có tẹo thôi mà" Em cười phá lên và đấm tôi mấy cái vào ngực. Chúng tôi lại tiếp tục vi vu trong gió Hà Nội. Mải nói chuyện, tôi và em bị lạc vào đoạn đường mà tôi không biết, chưa từng đi. Em lại thế, lại lên giọng mỗi khi tôi bế tắc: -"Xời, xuống xe em đèo cho, linh cảm của em rất tốt" Tôi tròn mắt nhìn em, không biết là đùa hay là thật. Về mà không đứng giờ là bị ngủ ngoài đường như chơi. Tôi lo lắng nhìn em. Còn em thì cười ranh ma. Thôi. Đành ngồi sau em vậy. -"chỗ này đi thẳng hay rẽ trái hay rẽ phải đây??" Tôi liên tục hỏi em mỗi khi qua một ngã ba ngã tư... -"Linh cảm của em cho thấy,..." Đó là câu mở đầu mà mỗi khi em trả lời tôi. Chẳng biết thế nào mà lại về được đến nhà nhỉ? Tôi vẫn không hiểu, chẳng lẽ lại may mắn đến thế? Rồi cuối cùng tôi cũng hiểu. -"Em đi qua đây rồi, cùng bố em...." Đúng là chỉ có em mới có trò đùa thế này... Hành trình tiếp theo của chúng tôi là quán kem mà tôi và em hay ăn. Ăn cùng một loại và thường xuyên tranh nhau kem, khiến mọi người trong quán lần nào cũng phải nhìn hai đứa tôi.... -"Em lên nhà đi, rồi anh về" -"Anh về đi rồi em lên" -"thì em cứ lên đi đã" -"Không mà, Anh về đi đã" ... Tôi và em cứ trêu nhau như thế, lần nào cũng vậy. Rồi cùng nhau cười phá lên. Cuối cùng là : -"Lại đây anh bảo này" Em ghé tai vào tôi và bị tôi ghì chặt vào lòng... -"Hôn anh đi anh cho về" "Em không muốn về đâu... nhưng em vẫn hôn anh" Nồng nàn, ấm áp và lâng lâng... cảm giác đó vẫn không thay đổi, vẫn như lần đầu chúng tôi gẫn gũi như thế này. Chúc cho em ngủ ngon! Anh yêu em.
Thức khuya và đọc chuyện của các game thủ đi coppy vui thật Nhưng mà ngày mai ta sẽ thanh lý đồ mu và không biết còn chơi không nữa
Cậu nghĩ tớ copy à. Vui nhỉ. . Copyright is me. Cậu vui vì chuyen của tớ là được rồi. cậu nghĩ tnao k quan trọng.