Chẳng có ai quan trọng bằng mẹ

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi super_dk, 17/12/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Ngày tận thế.
    Tôi chẳng tin ngày đó có thật, nhưng đó chỉ là suy nghỉ đơn lẽ của cá nhân tôi mà thôi, khi mà cả thế giới đang lo lắng.
    Cái chết thì tôi ko biết nó ra sao? Nhưng đứng trước sự sống và cái chết thì cũng đã đôi lần trải qua. Và lần nào cũng thế khi tắm ao bị chuột rút, hay bị tại nạn nằm giữa đường tôi vẫn luôn nghỉ về thần tượng của tôi, chẳng đá bóng như những siêu cầu thủ, chẳng hát hay nhảy giỏi như Kpop, mà chỉ là mẹ tôi thôi………
    Hàng ngày tôi vẫn đọc báo thấy các bạn trẻ khóc lóc khi gặp các ngôi sao âm nhạc, thức đến 1 2h sáng để gặp được thần tượng, tôi thầy hài quá, chẳng thể hiểu được các bạn ấy nghỉ gì. Không biết có bao giờ các bạn ấy khóc vì ba mẹ đau ốm, có bao giờ thức đến 1 2 h sáng chờ ba mẹ đi làm ca đêm về.
    Đối với tôi chẳng có thứ gì quan trọng hơn mẹ. chẳng ai có thể đủ sức chịu đựng với thằng con lì lợm như tôi, chẳng ai nuôi tôi 21 năm mà ko được cái ích lợi gì, chẳng ai suốt ngày la mắng tôi để cho tôi thành người, chẳng ai bắt tôi ăn từng chén cơm, lo cho tôi từng bữa ăn sáng, chẳng có ai ngoài mẹ cả.
    Khi tôi đi học mẫu giáo mỗi buôi sáng mẹ cõng tôi 2km đến trường rồi về đi làm. Chịu lại đến trường rồi cõng tôi về,
    Rồi khi tôi vào cấp 1 mẹ lại dẫn tôi đi 2,5km đến trường, cứ như thế khi tôi đủ lớn để 1 mình bước đi trên con đường.
    Rồi nhà tôi chuyển lên đường lộ để tiện cho anh em tôi đi học, quảng đường đến trường chỉ còn 1 nữa, còn đường ra rẫy của mẹ thì xa hơn, mỗi chiều đi học về tôi thường đứng trên đỉnh đồi nhìn theo con đường mòn mẹ đi rẫy để chờ mẹ về, khi nào cũng vậy khi mặt trời tắt nắng tôi mới thậy mẹ lom khom dưới chân đồi, dáng mẹ gầy ốm liêu xiu vì sức nặng của những bao café to lớn, những giọt mồ hôi lăn dài trên má, ướt đẫm vai áo mẹ, mẹ thở hồn hển, chẳng nói nên lời,
    Rồi 1 ngày tôi thấy mẹ như gục ngã, café vương vãi ngoài sân, vì café chỉ còn 4 5 nghìn 1 kg. bao nhiều công sức mồ hôi nước mắt của mẹ đã uổng công vô ích, biết lấy tiền đâu cho con cái học hành, biết lấy tiền đâu mà mua gạo, lũ con thơ dại thấy mẹ khóc cũng sụt xịt khóc theo, mặc dù chẳng biết chuyện gì xẩy ra.
    Rồi mẹ không đi rẫy làm café nữa, mỗi sáng ba với mẹ đi 7km để chặt mây về bán cho hợp tác xã, chiều tối về đôi bàn tay mẹ rướm máu với những vết xước, và những chiếc gai mây đang nằm trong da thịt mẹ, mùa gió tây nguyên lạnh buốt người, những vết thương của mẹ đau lên gấp nghìn lần. nhìn thấy ba mẹ cực khổ nhưng con chưa bao giờ biết cái khổ đó như thế nào? Chi khi con trải qua thì con mới hiểu và biết được. Nhà mình đã khá giả hơn, không còn cái cảnh ăn bữa nay lo bữa mai nữa, nhưng con chẳng thể quên cái khổ cực của ngày xưa, mùa cà này con đi hái cho dì và con đã hiểu cái cực khổ mà ba mẹ đã trải qua, buổi sáng chui vô cây café ướt sủng lạnh buối, kiến bò cắn khắp người, buổi trưa nắng nóng kiến bò cắn khắp người, buổi chiều mưa tầm tả, chui dưới góc café nhìn dì dượng vẫn loay hoay nhặt từng hạt cà dười cơn mưa lạnh, nghỉ về ba mẹ tôi mới biết ba mẹ đã cực khổ như thế nào để tôi được sung sướng, bằng bạn bằng bè, được cắp sách tới trường, luôn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. mẹ ơi. duy nhất và là số 1 của đời con.
     
    Thiên Thanh Hi, soledad268roma1230 đã thích.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này