Mua thu năm nào cũng có một lần và mùa đó cũng thật đẹp. Buổi sáng cầm ô để đi trên một đoạn đường dài mưa không phải kéo xuống ùn ùn như thác mà nhè nhẹ bay nghe tiếng mưa rơi lách ta lách tách xuống dưới thật vui tai đôi khi lại còn có cả bóng bóng ở dưới nữa chứ . Thường các cô các cậu được đi = xe máy ,xe đạp đến trường ít khi chú tâm vào thiên nhiên vào khoảng tầm 7h sáng tôi cũng vậy đến hôm nay mới biết được trời mới đẹp đến thế mặc dù mưa nhưng thế mới làm cho tôi hiểu hết được thiên nhiên giống như cuộc đời của con người vậy lúc mưa lúc nắng lúc sớm chớp xé rách bầu trời lúc lại có gió nhè nhẹ,trời trong xanh . Bước vào ngôi trường mà mình đã gắn bó bấy lâu nay nhìn thấy học sinh nào cũng mặt mày rạng rỡ quần áo thì người "cắm thùng " người thi mặc quần áo xôc xệch tuổi học trò mà . Bỗng dưng trong đầu mình lại nhớ hàng loạt về thời thơ ấu và suy nghĩ không biết mai sau sẽ thế nào đây sắp phải rời xa mái trường này rồi và rời xa các bạn gái dễ thuơng các chàng trai vô tư để đi tìm bến đỗ mới .Một tiếng gọi làm cắt ngang suy nghĩ của tôi và tôi giật mình quay người lại và đó là cô chủ nhiệm tôi.Ở trong một tình thế như vậy bởi tính tình là nhát nên tôi đã cất tiếng chào và vào lớp cùng bạn bè (sân ướt nên được lên lớp luôn ). Vào tiết rồi tiếng trống ròn rã tùng...tùng tùng... vang lên mấy hồi rồi đứ tiếng nhộn nhịp ở dưới sân trường không còn nữa mà chỉ nghe thấy tiếng chim hot liu lo .Đây là giờ văn cho nên hơi buồn ngủ một tý mình ngồi góc cuối lớp cạnh cửa sổ , gục xuống bàn những cơn gió nhè nhẹ ngang nhiên đi vào qua các kẽ hở của cửa sổ thì thầm vào tai các cô các cậu học sinh.Lớp cũng thuộc dạng "cá biệt" cho nên lúc nào cũng trong trạng thái ồn ào nói chuyện rôm rả.Nhìn lên bầu trời đã trong xanh trở lại những đám mây den lũ lượt kéo về nhường chỗ cho ánh nắng mặt trời lan tỏa khắp bầu trời ôi trời bỗng dưng mùi gì mà thơm thế khoai tây chiên bỗng dưng mình thốt lên " khốn nạn" đang đói mà đúng là "khốn nạn" mà .Bởi lẽ ngồi ở tầng 3 cho nên vẫn bị các nhà dân che khuất,nhin bầu trời đang thơ mông biết mấy tự dưng đập vào mắt ngay 1 set Hoàng Long có lẽ là 4 5 10 (thực ra no là bộ đồ lót màu hồng ) ôi cảm xúc bỗng nhiên bay đi đâu hết.Quay sang bên phải ôi những cây phượng 3 năm nay mình mới quan sát vào thời điểm này,lá phượng màu xanh mơn mởn .Đang ngồi lặng lẽ thì tự nhiên có tiếng bàn tán xôn xao hai thằng bạn thân ngồi bàn trên chúng nó bảo mình :" ô thằng này yêu ai mà ngồi thế kia trầm tư như kiểu người lớn thê??" .Mình định quay ra chửi chúng nó một trân thì trên bảng tự dưng có tiếng quát :"Mấy anh kia các anh không học thì để các bạn học chứ học mà toàn ngồi nói chuyện thì ở nhà đi cho nhanh đến đây làm gì ??" Vốn cũng biết là cô nói nhiều nên mấy đứa cũng chỉ cúi xuống cười tủm . Chưa dừng lại ở đó cô mới nói tiếp và có lẽ đây cũng là câu mà mình nhớ mãi đến giờ (thực ra nói mới được 6h từ lúc 9h30 ngay 8/8/2012>> bây giờ 14h30 phút ) :" Các em ạ tuổi học trò có một lần thôi không có lần thứ 2 đâu em ạ sau này các em có thể mặc quần bò ,quần áo đẹp nhưng không bao giờ được mặc quần áo đồng phục lần thứ 2 đâu cho nên các em hãy trân trọng nó ". Quả thực đây là một câu nói mà tôi muốn gửi đến tất cả những ai còn đang là học sinh .Khi mình đã là học sinh thì hãy làm cho thật xứng đáng để sau này mình khi nhắc đến tuổi học đường mình cảm thấy tự hào . Đây là một đoạn của mình tự làm ra và cũng là đoạn văn đầu tiên của mình dám viêt và dám chia sẻ với mọi người Char daicabeo Thân !!!!