Buồn Vuisau 1 chuyến đi dài

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi lesauthienthu, 17/4/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. @};-Chà chà..mệt quá..Sau 2 ngày,2 đêm và nửa ngày,cuôi cùng thì mình cũng đến đc nơi cần đến..Từ miền Bắc vào tận Cần Thơ,đia danh gần tận cùng của Tổ Cuốc.
    Đúng là mưu sinh kiếm ăn phải lặn lội lay đây mai đó..Cuộc đời thật gian nao,vất vả.
    Sau 1 chuyến đi dài,tuy mệt nhọc,nhưng trong đó có những niềm vui,nỗi buồn,mà kô sao tả siết..Giờ này ngồi đây chả biết làm gì..Đành lập 1 cái tp tâm sự về cuộc đời này..(ít học viết kô đc hay a e đừng chê)
    Buồn ơi là buồn,đời kô đc học hành tử tế,đành phải mưu sinh = con đường lao động chân tay..khó nhọc là vậy nhưng trong tôi vẫn phải vươn lên vượt qua mọi gian lao vất vả..
    Hài.xe đã chạy rồi..chưa kịp chào người mẹ lần cuối,chưa kịp nhìn lại quê hương mình,giờ đây chỉ còn nhớ lại những kỉ niệm giấu kín trong lòng mà thôi.
    Đứng trên xe nhìn chung quanh để tìm chỗ ngồi mà ai cũng nhìn như kẻ xa lạ.1 chuyến xe bắc nam,mỗi người ở 1 miền đất khác nhau,người thì vào, người thì ra,ấy vậy mà kô như mình nghĩ.Họ rất tốt bụng,trò truyện rất vui vẻ,làm tôi cũng chẳng buồn,chẳng cảm thấy cô đơn khi đi 1 mình.
    Quay bên này,quay bên kia,người thì ngủ người thì nghe nhạc.mình ngồi 1 mình ngắm cảnh vật bên ngoài.Thật là đẹp mắt,đúng là kô đi kô biết,Tổ Cuốc mình lại đẹp như vậy.Nào là ngọn đồi,ngọn núi,rồi thì biển đảo,con suối,v.v.Cái gì cũng lạ lẫm, chỉ đc nhìn trên tivi chứ chưa có cơ hội tận mắt ngắm nghía.Cảnh thì đẹp đấy nhưng lòng người xa quê lại mang 1 nỗi buồn day dứt,lưu luyến.
    Xe đã chạy xa rồi,đột nhiên dừng lại để bắt khách."Lên nào,Lên nào",4-5 người nữa lên xe,tôi thì chẳng để ý chỉ biết ngắm cảnh mà quay ra ngớ người,khi có 1 người con gái trạc tuổi(sn 91 92 quê ở Nha Trang)ngồi cạnh.Cũng chẳng có gì để nói chuyện với nhau cả nên cả 2 cứ ngồi im lặng,mỗi người 1 ghế.Tôi thì do cuộc đời bất hạnh nên cũng chằng có tâm trạng để mà hỏi han,bắt chuyện làm quen.Thôi thì cứ ngồi im mà ngắm cảnh mà lòng tuyệt vọng,chẳng biết làm gì hơn.
    Xe chạy hết chiều qua đêm,mọi người cũng đến lúc mệt mỏi,ngả lưng.."nhìn trước,ngó sau"(chuẩn bị chém:P)ngoài những người già,trung niên còn có những cặp tinh nhân.Cặp thì ngả đầu vào nhau ngủ,cặp thì cho bạn gái nằm ngủ,mình tìm chỗ khác.Trông họ thật hạnh phúc..trong khi ngồi bên cạnh mình chỉ là người đi đường..
    Trời cũng tối rồi chẳng ngắm nghía gì đc cả.con mắt cũng đã ríu ríu,lúc nhắm lúc mở,thôi thì ngủ vậy.Cô bé ngồi cạnh cũng kô hơn.Sau 1 ngày,cuối cùng cũng phải nghỉ qua đêm trên xe khách..mỗi ng` quay 1 góc kô ai chạm ai cả.
    Tôi cũng chợp mắt đc 1 lúc.tự nhiên thấy nặng bên vai,người cũng gai gai vì rét...Đành phải dậy lấy cái áo khoác...quay mặt qua bên tự dưng hoảng hốt,tim đập mạnh liên hồi khi "Lần Đầu Tiên"có 1 ng` khác giới dựa vai mình ngủ.
    Kô hiểu sao trong ng` nâng nâng, có 1 cảm giác lạ,1 cảm xúc mà từ trước đến nay cũng chưa bao giờ mơ đến cả, thật khó tả hết.
    Cô bé ngủ ngon giấc bên bờ vai của mình mà mình cũng chẳng giám làm gì,thôi thì mặc kệ để bé ngủ vậy.xe chạy đc hơn tiếng rồi,tôi vẫn ngồi im đó, kô nhúc nhích cựa quậy để cho cô bé ngủ.Tôi kô thể ngủ đc cả đêm,bao nhiu suy nghĩ trong đầu cứ hiện lên,lần đầu tiên có lẽ cũng là lần cuối cùng."Ngủ đi nào,ngủ đi" cứ nhắm lại mở.Lúc đó tôi nghĩ tới 1 suy nghĩ có lẽ hợp lí với mình,"tôi phải thức,kô đc ngủ để lo cho cô bé,phải để cho cô bé ngủ ngon giấc,kô bị ảnh hưởng mất giấc ngủ".Tôi cứ vậy,ngồi ngắm cô bé,thật là phái đẹp có khác,khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh,đôi môi ngọt ngào,làn da mịn màng,Tôi nhìn em ngủ mà thấy trong lòng ấm áp,hạnh phúc hơn bao giờ hết.Có lẽ nói lên lời từ trái tim này,đây có thể là 1 mối tình vạn kiếp này luôn chỉ có 1.Tôi sẽ chăm sóc cho gia đình và kô để em phải khổ cực.
    Miệng tôi cười nhẹ vì hạnh phúc,vậy mà nước mắt cứ rơi kô ngừng.Lúc đó tôi lại nghĩ cho bản thân mình,thật khổ thân và bất hạnh.Cuộc đời kô đc như ý muốn,đời gán cho ta 1 cuộc sống gian khó,bần cùng.Cũng là con người sao họ lại sống sung sướng xa hoa,còn mình kiếp nghèo ôm hận đành trôn kín tình cảm trong lòng,kô thể dãi bày tâm tư đc.Nước mắt tràn trề,cổ họng nuốt đắng từng,nhưng tôi phải im lặng,phải trật tự để em ngủ ngon giấc bên bờ vai mình.Chỉ cần 1 tiêng động thôi cũng có thể làm em thức giấc và rời xa vai tôi.
    Màn đêm đen kịt,xe vẫn cứ chạy,ai cũng ngủ hết cả..còn riêng tôi vẫn thức để ngắm nhìn em.Hạnh phúc này rất ngắn ngủi,nó có thể chấm dứt bất cứ lúc nào..
    Bên ngoài lạnh,bên trong cũng vậy..Đang chăm chú nhìn,bỗng dưng em cử động khiến tôi hồi hộp,con tim lại rung bắn lên.nhìn 1 lát tôi thấy hình như em đang lạnh.Tôi quyết định lấy cái áo khoác trong cái va li to đùng mà nó xa quá,lấy chân với mãi mới lôi vào đc,xong rồi lại còn phải dùng 1 tay mới lấy đc..Bỗng dưng xe rẽ phải làm tôi bám vào ghế kô kịp.Với đc cái áo thì em cũng tỉnh dậy,giật bắn người,nhìn tôi,làm cho tôi sợ hãi,mặt nóng hừng hực.Có lẽ vì khác giới mà từ nãy giờ ngủ bên vai tôi làm em giật mình,ngại ngùng.Em lại ngả lưng vào ghế ngồi 1 lát rồi lại ngủ thiết đi.Tôi sợ quá kô dám ngồi gần,1 lúc sau mới hết cái run sợ..
    Tôi vẫn ngồi đó nhìn em mà lòng tiếc nuối,xót xa:"Tại sao lại nhanh vậy,đừng mà,ôi em hãy ngủ đi,đừng rời xa bờ vai anh,hãy để anh che chở cho em,anh xin em...".
    Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi đâu có dám nói lên lời.Thôi có lẽ giây phút hạnh phúc đã kết thuc rồi,đừng nên mơ tưởng nữa chỉ làm mình khóc lóc,hậm hực mà thôi.Hết rồi,tôi thẫn thờ ngồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt mà giọt lệ cứ chảy.
    Nhắm mắt rồi mà cứ ngẫm nghĩ,hết cái này dằn vặt,đến cái kia thúc dục.Tình cờ xe lại cua đường,cô bé từ từ lại ngả vào vai mình.Lại 1 cảm giác lạ chợt đến..Cái gì vậy..tôi mở mắt ra có phải mình đang mơ kô..Kô đúng đây là 1 sự thật..tất cả mọi bộ phận trên cơ thể bỗng dưng như ngừng hẳn.1 niềm vui sướng lại rạng rỡ trên khuôn mặt đầy nước mắt:"Ta phải yên tĩnh,lần này kô thể để em tỉnh giấc.ta phải từ từ cẩn thận để em ngủ ngon giấc".
    Em đang lạnh kìa,ta phải làm gì đây...cứ loay hoay mãi,tự dưng nghĩ ngay lấy áo của mình khoác cho em..Bỗng chợt 1 suy nghĩ trong đầu làm tôi sợ hãi tột cùng:"nếu kô làm gì có thể xe cua đường hay 1 cái gì đó lại làm em thức giấc thì sao",tôi cứ nghĩ,suy ngẫm mãi chỉ còn 1 cách đưa tay ôm em trong lòng"Nhưng mà liệu có đc kô,chỉ sợ mình cử động lại làm sợ mà tỉnh giấc".
    Xe chạy lúc nhanh lúc chậm.Lúc thì đg` êm,lúc thì đg` gồ ghề, buộc tôi phải quyết định ngay,đừng chần trừ..vậy là tôi đánh liều 1 lần,vừa dịch tay vừa để ý em,chỉ 1 sơ suất nhỏ cũng có thể làm em có cảm giác và rồi hạnh phuc cũng tuột khỏi tầm tay.Vừa dịch tay vừa ước nguyện đừng dậy nhá..anh chỉ muốn ôm em 1 lần thôi.đừng dậy em ạ.
    Mãi sau 1 lúc dài,cuối cùng thì cũng hoàn thành tâm nguyện.Ôm em,lòng rực lên 1 niềm hạnh phúc bất tận,xua tan băng giá cõi lòng này.Ôi,cuộc đời này có lẽ sống kô uổng kiếp người..Thời gian đừng trôi qua,hãy để ta ôm em trong hạnh phúc mãi mãi.
    Nếu con tim này kô suy nghĩ giàu - nghèo, nếu cuộc đời này kô mang nỗi đau tâm hồn,tinh thần thì em,chính em có thể là người yêu mà cả cuộc đời này chỉ có 1.
    Anh sẽ yêu em chân thành và chỉ mình em cho đến hết đời.Anh có thể thay đổi,đánh đổi cả mọi thứ để làm em vui.Chỉ cần em vui là anh cũng mạn nguyện lắm rồi.
    Miệng cười chẳng đc mấy lúc thì 1 suy nghĩ lại hiện tới.Thôi đừng,ta đang vui mừng phấn khởi mà,đừng thúc dục nữa.Kô thể tránh đc những nghĩ suy trong đầu.Tự đặt câu hỏi,rồi tự mình trả lời...
    Nào thì mày đang làm gì vậy,mày có tư cách gì mà ôm em trong tay,hãy nhìn lại mình đi,1 thằng nghèo tay trắng,mày lấy gì mà đòi đem lại hạnh phuc cho em ấy.mày lên dừng lại thôi,đừng nên níu kéo,sẽ chẳng có 1 kết cục gì đâu".tôi phải làm gì đây,đầu óc tôi đảo loạn cả lên, làm thế nào......................
    nước mắt tràn trề,giây phút này cả đời có lẽ kô có, mất đi thì tiếc,níu kéo thì cũng bất lực.1 tiểu thư con nhà giàu và 1 thằng nghèo rách muồng tơi,ôi không.Mọi người thử cho tôi 1 câu trả lời xem.Cả đời này có lẽ chúng ta chỉ là người đi đường giúp nhau lúc hoạn nạn mà thôi..kô đừng nghĩ nữa,kô phải thế,ta kô muốn rời xa em.ta sẽ yêu em trọn đời."Vậy à,vậy thì nói đi,nói để em hiểu đc cõi lòng này,1 trái tim băng giá làm gì biết chia sẻ tình cảm,hãy nói ra đi có lẽ mình sẽ thay đổi.chỉ 1 lời nói thôi sẽ thay đổi mà".Cắn dứt nỗi đau,có lẽ đúng,mình kô nói đc, mình là thằng nghèo ngu đần,sao xứng với em.Đành nhịn nhục nỗi đau xót xa này
    Ôi,thời gian sao trôi nhanh vậy,đã 5 rưỡi sáng rồi sao.Mọi người đang thức dậy kìa,1 ý nghĩ hiện lên"em sắp thức dậy rồi,giây phút hạnh phúc cuối cùng cũng phải kết thúc".tôi chẳng biết làm gì,ôm chặt em trong tay mặc cho bao ánh mắt của nhìn ngó,giây phút sắp hết rồi,tôi phải nâng niu cho đến giây phút cuồi cùng.
    bỗng nhiên,tôi lại sợ những người ngồi trên xe lại nghĩ em hư hỏng khi ngủ trong tay 1 người đàn ông = tuổi.Mặc dù lưu luyến nhưng tôi vẫn phải cố đánh thức em dậy.
    Tôi biết ngay mà,em lại hốt hoảng,lo sợ.Em đã dậy rồi kô còn trong tay kẻ nghèo hèn này nữa rồi.Tôi chán cuộc đời quay ra cửa sổ mà khóc.Đúng là chỉ như người đi đường mà thôi...Nhưng như vậy cũng đã hạnh phúc lắm rồi..Tôi kô cần em phải cảm ơn hay gì cả,trong tâm tôi hiểu hết.
    6 giờ sáng rồi cứ suy nghĩ chán,rồi tựa vào ghế ngủ 1 giấc cho quên hết mọi chuyện.quên hết tất cả niềm vui.giờ chỉ còn lại nỗi niềm thương nhớ sâu thẳm trong trái tim này..
    Cái gì cũng đến hồi kết thúc...Cuối cùng em cũng đến Nha Trang và xin xuống xe,tôi ngỡ ngàng cầm luôn lấy tay em.Em cũng chẳng giật tay lại mà chỉ nhìn mọi ng`,sợ họ nhìn.Bước xuống xe,tôi vẫn chăm chú nhìn theo mà kô hé miệng đc 1 lời nào...em cũng đứng đó nhìn tôi 1 lát cho hết xe chạy.
    Thế là hết rồi..chẳng còn gì nữa..Cuộc đời thật chán chết,bỏ lỡ hết tất cả:tình yêu,bạn bè..
    Ngồi mãi,tiệm net cũng phải đóng cửa rồi,chả biết nói gì thêm.
    thôi tôi xin dừng viết tại đây...Mong mọi người nếu ghé qua tp đừng như tôi..hãy nói ra hết những suy nghĩ trong trái tim mình.Để cùng nhau chia sẻ mọi buồn vui.
    Giờ tôi mới thấy cuộc sống luôn cần phải có tình yêu..và tinh yêu là vinh cửu..
    hãy yêu hết mình..
    @};-
     
    Nguyễn Tuấn Phong thích bài này.
  2. khi đấy mà có tiền nhảy xuống mời e nó đi ăn sáng nhỉ :">
     
  3. tjen thj co.ma xe co dung dau.ma cung chang dam moj
     
  4. rất hay và chân thật, giản dị. bạn nói viết ko hay nhưng có giống chất giọng của 1 nhà văn nghiệp dư đấy :D
     
  5. đã có tiền thì sợ gì xe không dừng.xe không dừng thì đi xe khác.nhưng công nhận bài viết hay đấy.hì,mình trước học trong miền nam nên cũng thường xuyên phải đi xe đường dài như vậy.thỉng thoảng cũng có gặp như thế.^^, xin chia buồn vì bạn đã để tuột con hàng.hè
     
  6. chán thật đới.chẳng dám nói với người ta :((
     
  7. viết dài ngoàng ngoàng nhìn thấy mà chả muốn đọc:D
     
  8. Đương nhiên là phải có bùn vui sau 1 chuyến đi dài rồi buồn ị buồn tè. vui vì được đi chơi :D. Spam cái cho lên bài
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này