[18+] Công nhân và em ( Phần 2 tiếc nuối )

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi Hạc Giấy Buồn, 9/3/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Hạc Giấy Buồn

    Hạc Giấy Buồn Gold Member

    [​IMG]



    .....này thì kể tiếp...


    Thấm thoắt đã hơn 2 năm trôi qua, em đang là sinh viên của một trường... danh tiếng ở Xài Goòng :D. Cái chuyện cũ coi như không nhớ gì nữa cả.

    Nhưng mà....

    Cái ***!.... Ở đời không ai xem thường được chữ ngờ các bác ạ.


    .....

    Em còn nhớ rất rõ, hồi ấy em đang ngồi trên giảng đường say sưa nghe giảng, bỗng nhiên chiếc điện thoại Sphone cùi bắp rung lên bần bật.

    Mợ của em gọi vào, nói là có thư gửi cho em ở ngoài quê.

    Móa! Suýt té ghế, xa quê đã gần 5 năm mà tự nhiên có người gửi thư cho em ở ngoài đó.

    ***! Kệ mịa nó.

    Em cứ dặn mợ không được bóc ra và chuyển phát nhanh vào Sài Gòn cho em.


    ....

    Bọn bưu điện làm ăn như ***, 4 ngày sau em mới nhận được thư.

    Hồi hộp bóc ra, đọc ngấu nghiến.

    Từng hàng chữ như đâm vào trái tim em, hình ảnh của chị và kỷ niệm đau đớn đó lại ùa về như thác lũ các bác ạ.

    Chị ấy xin lỗi em rất nhiều. Còn nói là hồi đấy do hoàn cảnh, chị vào Nam chỉ mượn được đủ tiền mua vé đi và còn dư mấy đồng tiền lẻ, không biết tiếp tục vào đó bằng cách nào, sẽ sống ra sao.

    ***! Đây éo tin.

    ... Còn bảo là chị thấy áy náy lắm, không dám xin tiền em... rồi còn khen em thông minh nên thể nào cũng tìm được cách giải quyết sau khi chị đi.

    ***! đây éo tin. Loại đàn bà như.... bà chị là phải điều trị mới được.

    Đây là đây đâu có dại gái.



    ....

    Tợp một ly trà đá, gấp thư, lưu số điện thoại mà chị đã ghi sẵn ở trong đó lại, em vác cặp đi học!

    ....

    Tối hôm đó, sau khi ăn uống, tắm rửa sạch sẽ. Em chuẩn bị một bài diễn thuyết dài ơi là dài, nhẹ nhàng ơi là nhẹ nhàng để chủ động đối phó với đối phương.

    Tầm khoảng hơn 9 giờ tối, sau khi sẵn sàng tâm lý, em cầm điện thoại lên, bấm số.

    Ở đầu dây bên kia, một giọng nói dịu dàng chợt hiện ra.

    Móa! Mọi lời nói trăng hoa, mọi lời dọa dẫm mà em chuẩn bị trước đó đều tan biến vào hư không. Trước giọng nói dịu dàng của chị, em giống như củ cà rốt, một củ khoai lang, một trái dưa chuột - rất ngu và đần.

    Chị bảo sau khi "mượn" - ***, chính xác là từ mượn các bác ạ! - tiền của em để vào trong này, chị đi làm được một thời gian dài và hiện đang học cao đẳng.

    Chị ấy muốn gặp em để trả lại số tiền ngày xưa và cái... chứng minh thư nhân dân của em hồi đó.

    ***, gặp thì gặp, đây là đây éo sợ, nhé!


    ...........

    Ngày cuối tuần đẹp trời, em cưỡi con ngựa sắt già nua và đáng kính tới chỗ chị ở gần trường Đại học Nông Lâm.

    Đó là một xóm trọ thanh bình, phòng chị ở cuối cùng, rất thoáng mát và yên tĩnh (keke! Lại nghĩ bậy rùi).

    Nói thật, tiến lại gần phòng chị mà tim em đập huỳnh huỵch, giống như nó và hai lá phổi đang đánh nhau ì xèo ở trong bụng.


    Cạch! Cạch! Cach!

    - Ai vậy?

    Cạch! Cạch! Cạch!

    .... im lặng.

    Tiếng mở cửa nhẹ nhàng.

    Ối làng nước ôi! Chị của em đây rồi các bác ạ.

    Chị vẫn đẹp, vẫn dịu dàng, thùy mị như ngày xưa. Đặc biệt là mái tóc dài và thơm mượt, nụ cười thánh thiện và gò má trắng múp của chị.


    .............

    Em bẽn lẽn chào.

    Chị ấy nhìn em rồi đôi mắt mở to, sáng hẳn lên.

    - Sym à. Vào nhà đi em....

    ............

    2 chị em ngồi nói chuyện rất lâu. Thời gian chạy nhanh như chó ở ngoài quê thấy xe máy nẹp pô.

    Em kể về khoảng thời gian khốn nạn sau khi bị chị ấy lừa tiền, tình.

    Chị ấy cười khúc khích làm em quên hết mọi cơn giận dữ đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó

    Hai chị em vẫn thân thiết, quấn quýt lấy nhau như ngày xưa


    ....

    2 tuần sau đó

    em vẫn đến thăm chị ấy thường xuyên và hai chị em trở nên rất thân thiết


    ..........................

    Cuối tuần thứ 3 sau khi gặp lại, chị ấy qua phòng em chơi và mọi chuyện tồi tệ bắt đầu xảy ra. Keke!

    Đó là một buổi chiều thật đẹp, bầu trời nhuộm màu đỏ rực, những đám mây lơ lửng nhưng những đám bọt xà phòng... ô mô

    Sau khi dẫn đi cà phê cà pháo lòng vòng, em đưa chị về phòng chơi.


    .................................

    Phòng mình em ở nên khá chật, chỉ đủ để kê một cái giường và một cái bàn học.

    Hai chị em lại ngồi trên giường tâm sự giống như cái ngày Nam tiến ấy - à quên, cái đêm Nam Tiến ấy

    Đến gần 9 giờ tối, bản năng phụ nữ thôi thúc, chị đòi về.

    Ok, về thì về,

    ... em dẫn chú ngựa sắt hùng dũng bước ra...


    .....................

    Cuộc đời dường như dành cả mọi điều tốt đẹp cho em và chị ấy. Đúng lúc dắt xe ra, sấm sét nổi lên đùng đoàng, mây đen kéo đến giống như một cơn thịnh nộ của chúa trời đang giáng xuống,

    Thế rồi mưa.

    Mưa đổ lên mái nhà sầm sập,

    Mưa làm cây cối nghiêng ngả

    Mưa làm tàn bạo, mưa tả tơi...

    Em mừng thầm, nhưng vẫn giả vờ vào phòng lấy áo mưa.

    (Áo mưa thật nhé, các bác đừng suy diễn lung tung)

    Chị bảo, để tạnh mưa chứ trời thế này đi xe nguy hiểm lắm.

    Em xua tay và hùng hồn tuyên bố:

    - Không sao đâu chị, trời này em vẫn chạy xe tốt.

    Nhưng chị vẫn nhất quyết, không đi là không đi.

    Em mừng rung ruột và lủi thủi dắt xe vào.


    ..........................

    Hai chị em lại ngồi trên giường nói chuyện. Nhưng trời mưa to quá, đếch nghe thấy gì. Thế là ngồi nhìn nhau.

    Đến khoảng 10 giờ trời vẫn không chịu tạnh.

    Lúc này, bao nhiêu tư tưởng tốt đẹp của em nó bắt đầu dắt tay nhau chạy đi hết, chỉ còn lại những ý nghĩ đen tối đang ngồi quây quần, bàn bạc với nhau.

    Em nói với chị ấy:

    - Thôi, tối nay chị ngủ lại ở đây đi. Mai em chở về.


    Chị ậm ờ rồi gật đầu cái rụp.

    Em sướng tê người.


    .................

    12 giờ đêm. Mưa chỉ còn rả rích, chị bắt đầu ngáp. Em kêu chị ngủ để mai dậy sớm đi học.

    Như đã nói, căn phòng của em khá chật và cái giường thì khá nhỏ. Bình thường mình em nằm thì thoải mái, còn có thêm chị thì hơi chật, khó chịu và... sướng. keke.

    Tắt điện.

    Cũng kỳ lạ thật. Khi ngồi với nhau, em và chị nói chuyện rần rật, vậy mà khi nằm bên nhau, chả ai nói với ai câu nào.

    Chỉ nghe thấy tiếng thở dài của nhau.

    Mùi tóc của chị, hương thơm từ cơ thể chị bắt đầu làm cho cái thú dâm dật của thằng con trai trong em trỗi dậy, mà thật ra, nó trỗi dậy từ hồi Nam tiến rồi cơ ^^


    ...................

    Trời vẫn mưa rả rích.

    Chị nằm im lìm, nhưng em biết là chị ấy vẫn chưa ngủ đâu.

    Làn da nơi cánh tay chị chạm vào cánh tay em mát lạnh.

    Ngón tay em bắt đầu ngọ nguậy tìm tới bàn tay chị.

    Những ngón tay chạm vào nhau


    ............

    Chị thở dài. Em cũng thở dài

    Em lấy hết can đảm nằm nghiêng người.

    Chị thở dài. Em bắt đầu thở hồng hộc

    Em thử quàng tay qua ngực, ôm lấy chị.

    Chị không nói gì cả.

    Người em nóng bừng, mồ hôi bắt đầu chảy đầm đìa.


    ...............

    Mưa vẫn rả rích...

    Em hồi hộp đặt tay lên ngực chị, trống ngực chị đập đều đặn.

    Trong những lớp áo, em vẫn cảm thấy được nét đầy đặn mà tạo hóa đã ban cho người con gái - dịu dàng và êm ái.

    Mùi hương từ cơ thể chị tỏa ngát.

    Chị nằm yên, và em biết rằng sự im lặng đó chính là lời mời gọi khiến em không thể chối từ.

    Tay của em mở nút áo đầu tiên.

    Chị nóng bừng và hổn hển.

    Tay của em bắt đầu luồn vào lớp áo ngực


    ................

    Mịa, cái password để mở áo ngực thật là khó bẻ.

    Em tìm hoài, nhưng không ra.

    Chiếc áo ngực vẫn ôm lấy khuôn trăng thật chặt. Những thớ thịt, sức trẻ tràn trề của chị làm cho chiếc áo trở nên chật chội và chắc chắn.

    Em luồn người xuống phía dưới.

    Chị thở hổn hển.

    Mùi hương của người con gái tỏa ngát.

    Em mở khuy quần, thò tay...

    Bỗng nhiên,

    Rầm! Rầm! Rầm!

    - Anh Sym ơi?

    Cái ***! Đúng lúc gây cấn nhất, đúng lúc cái râm rật của 2 người lên tới đỉnh điểm thì cái cửa phòng nó run lên bần bật bởi tiếng tay nện vào chát chúa. Em là em chỉ muốn nhảy ra phi thẳng vào cái đứa đang đập cửa vô duyên ấy.

    Mọa!

    Ngồi dậy:

    - Ai đấy!

    - Em, S đây!

    - Có chuyện gì mà gọi anh giờ này?

    - Anh sang phòng em coi chị N bị sao ấy.

    - (*&#(&(*#$



    ..............

    Em thở dài một tiếng rồi nói khe khẽ với chị:

    - Chị ở đây em sang phòng bên cạnh coi có chuyện gì.


    ...........................

    Mọa! Cuộc đời của em thật là bất hạnh!

    Cái con N ở phòng bên vốn bị bệnh sỏi thận. Thỉnh thoảng nó vẫn đau như vậy, nhưng tối nay cơn đau hành hạ làm nó không chịu nổi.

    Nó nằm vật vã trên giường như một con nghiện thèm thuốc, tay ôm bụng và khóc rưng rức.

    Thú thật với các bác là mỗi lần thấy phụ nữ khóc như thế, em không cầm lòng được. Em chạy lại hỏi:

    - Đau lắm không, để anh chở tới bệnh viện nhé?

    Nó không nói nên lời, chỉ gật đầu. Em quát con S:

    - Mày dìu chị dậy đi, để anh lấy xe chở tới bệnh viện.

    Em quay về phòng dắt xe.


    .............

    Mưa vẫn rả ríc.

    Chị ngồi thu mình trên giường.

    Em nói với chị chuyện xảy ra. Chị giục em đi nhanh.


    ...............................

    Cái số em thật khổ. Trời thì mưa rả rích, giường êm, gái đẹp mời gọi mà vẫn phải dắt xe ra chở hai cục thịt nặng gấp 4 lần em tới bệnh viện. (hơi nặng lời và có phần phản cảm, nhưng sự thật là thế)

    Phóng xe.

    Mưa vẫn rả rích và quất vào mặt em chan chát.

    Em chỉ ước lúc đó có thể quay người lại, bóp cổ cho S và N chết mọa nó đi.

    Đùa thôi! Làm người ai lại làm thế. Các bác đừng nghĩ xấu mà tội nghiệp, em là thằng tốt bụng cực kỳ á!


    ..............................................................

    Đứng ngoài hành lang của bệnh viện, vừa lo cho con N và con S, vừa lo cho chị.

    Cái ***! Đã vậy rồi điện thoại còn hết pin mới tức chứ.


    ............

    6 giờ 30

    Sau một buổi tối mệt mỏi ở bệnh viện, em lết về phòng.

    Chị đã đi từ khi nào.

    Căn phòng trống không.

    Trên bàn học là một chiếc bánh mì ốp la và một tờ giấy:

    "Em nhớ nghỉ ngơi nhé!
    Chị yêu em nhiều!"


    Ặc!


    .................

    Chiều hôm đó, sau khi đánh một giấc thật dài, thật đã, em phóng xe qua phòng chị.

    Phòng trống không. Bà chủ nói chị mới chuyển đi hồi sáng.

    Em tiu ngỉu đi về như người mất hồn


    ............................

    Thời gian cứ thế trôi qua. Công việc, học hành làm em nguôi ngoai nỗi nhớ.

    Bỗng một ngày đẹp trời (khoảng 4 tháng sau). Thằng lớp trưởng mang đến cho em một bức thư.


    Trong thư là thiệp cưới của chị.


    ....................

    Đám cưới của chị và một đại gia ngành thép được tổ chức tại Quận nhất.

    ***, em là sinh viên, éo có tiền đi ăn đám cưới đâu.


    Hết.
     
  2. Cuộc đời thật khốn nạn
     
  3. ôi đọc mờ cả mắt....:P
     
  4. ĐỌc truyện này buồn cười éo chịu đc :)) =)). d.m 3 giờ đêm mà e cười um ca xóm
     
  5. Thật hay giả nhỉ. e hèm :D
     
  6. Một câu chuyện thật là.......
    Mình là mình thích cái kiểu như nầy, kiểu gì chẳng được "ăn" =))
     
  7. Kể chuyện nge hấp dẫn thật đấy .ngôn từ cũng rất phong phú ngồi đọc mà cười đau hết cả ruột and mất mịa nó chuyến BC .dù sao cung thank chú cái .hay
     
  8. Số chú mài đen vãi gần như a :((
     
  9. Hay lắm, mình rất thích mấy chuyện ngắn kiểu thế này
     
  10. Đau cả mắt :)) !
     
  11. Hqa post r,cái này trên mạng mà ông này kêu bạn ông y
     
  12. Mở bài,thân bài tốt.kết luận quả như chym.tụt cả hứng
     
  13. ôi đau cả bụng. Đời sinh viên mà cứ được thế này thì em pải cố thành sinh viến mới được=P~
     
  14. \

    uầy nhưg ckym cơ à ^^
     
  15. Giấy Trắng

    Giấy Trắng Gian hùng thời loạn

    Copy không ghi nguồn, không cho vào Wap QuocTe
     
  16. Mr.Name

    Mr.Name <b>٩(•̮̮̃•̃)۶Mr.Name٩(•̮̮̃•̃)۶</b>

    Tưởng là có ảnh thì vào xem, ai ngờ toàn là chữ ;))
     
  17. thanhxsay

    thanhxsay ٩(•̮̮̃•̃)۶ Alone ٩(•̮̮̃•̃)۶

    Đang hồi gay cấn thì bụp phát kết thúc như nhồn :(
     
  18. MasTerWing

    MasTerWing Cư Dân

    đâu hết cả mắt :D:D=))
     
  19. Cứ đến lúc gay cấn nhất lại bị phá đám số bạn đen Vãi lúa :D
     
  20. Quá hay so với quy định =))))))))))))))))))))))))))))))))
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này