Hà Nội Những mảnh đời bất hạnh

Thảo luận trong 'Hình ảnh MU' bắt đầu bởi BXcleoopattra, 27/1/14.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. BXcleoopattra

    BXcleoopattra Chiến Binh

    Nhân vật trong game của tôi:
    Cụm máy chủ:
    Số điện thoại nhận thưởng (nếu bạn không chơi game): 012370
    Nơi tôi sinh sống: Hà Nội
    Liên lạc với tôi tốt nhất qua: Tin nhắn diễn đàn


    [​IMG]
    “ ở đâu đó trong góc khuất của cuộc sống còn có những mảnh đời bất hạnh và ở đâu đó trong cuộc sống này còn có rất nhiều vòng tay dang rộng chào đón các em” đó là những gì tôi học được khi ghé thăm Trung tâm Nuôi dưỡng trẻ tàn tật Thụy An (Xã Thụy An, Thị xã Sơn Tây)
    Khi vừa có mặt ở cổng, chúng tôi đã được các em ở đây đón chào bằng tiếng hò reo đầy mừng rỡ, những ánh mắt hồn nhiên ngập tràn niềm vui của các em khiến chúng tôi vô cùng xúc động. Trung tâm giống như trường mấu giáo, những đứa trẻ ở đây lại có sự khác biệt cùng trang lứa. Những ánh mắt ngô nghê, những nụ cười không thành tiếng, những cử chỉ vụng về... khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Hoàn cảnh ở đây chẳng em nào giống em nào, có những em bị dị tật, bại não,tâm thần... cha mẹ bỏ không nuôi, còn có những em bị bỏ khi vừa mới chào đời và các em được đưa về đây. Cũng có cha, mẹ thỉnh thoảng đến thăm con nhưng chỉ là thăm thôi chứ không có ý định đưa chúng về nuôi, ngồi nói chuyện với các nhân viên của trung tâm, chúng tôi mới thấy được hết hoàn cảnh thương tâm của các em nhỏ nơi đây. Đồng thời cũng cảm nhận được sự nhiệt thành, tận tụy với công việc của các nhân viên và trên hết là tình cảm yêu thương mà họ dành cho các em nhỏ. Ngày ngày, họ muốn tự tay đút từng thìa cơm, thay từng cái tã cho các bé. Lại có những người lớn lên từ trẻ mồ côi này được trung tâm dưỡng dục thành ài rồi quay về phục vụ trung tâm, trung tâm đã thực sự trở thành gia đình lớn của các em nhỏ và nhân vên nơi đây.
    Tôi bắt đầu , những con người xa lạ cùng mọi người đến từng phòng, thăm các em. Ai cũng nhanh chóng đến từng giường hỏi thăm các em. Có em cũng chỉ cười đáp lại vì em không thể nói được. Có em thì bị tâm thần, luồn cười nói một cách ngô nghê, có em chỉ còn da bọc xương vì căn bệnh hiểm nghèo, em nào cũng bé và còi cọc hơn so với tuổi của mình. Khi được chúng tôi hỏi em nào cũng chỉ cười hoặc nói một vài câu, có lẽ các em không quen tiếp xúc với người lạ. Nhìn các em vui vì sự quan tâm của chúng tôi bởi các em thiếu thốn tình cảm từ bé, nên chỉ cần một sự ân cần quan tâm cho dù nhỏ thôi cũng thấy các em hạnh phúc. Tôi ngồi cạnh bé gái chừng 5-6 tuổi bàn tay bé vô tình nắm lấy tay tôi, tôi hơi ngạc nhiên một chút nhưng nhìn vào bé tôi thấy ánh mắt đầy hi vọng như muốn tôi chơi cùng bé vậy, bàn tay em bé nhưng nắm chặt tay tôi một cách lạ kỳ, tôi nhìn cái tên treo trước áo bé “Hương” tôi gọi tên bé, bé khẽ mỉm cười, nụ cười của bé thật hiền hòa, tự nhiên. Tôi bắt chuyện với bé nhưng bé không trả lời vì bé chẳng thể nào nói được nhưng trong tâm tôi biết bé hiểu những gì tôi nói vì bé vẫn đang nhìn tôi mỉm cười. Bé vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi, bàn tay nhỏ bé những ấm áp, bé cười như đang nói lên số phận của bé vậy. Không hoàn hảo những cũng không chùn bước mà tự tin bước lên trên số phận.
    Chia tay hương, tôi đến các phòng khác, các bé ở đây cũng tầm tuổi Hương, nhưng em nào cũng nhỏ nhỏ như vậy. Còn có những em nhỏ mới 1-2 tuổi bị dị tật bẩm sinh, bại nào phải nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, các em ấy chưa biết nói chưa biết đi, nhưng hễ cứ nhìn vào đôi mắt của các em tôi lại thấy ở đó có 1 lờn cầu cứu khẩn thiết cần được những bàn tay nâng niu, chăm sóc.
    Một ngày trôi qua thật nhanh, chúng tôi cuối cùng cũng phải nói lời chào tạm biệt các em nhỏ và nhân viên của trung tâm. Chúng tôi đi nhưng tình cảm của tôi về các em sẽ vẫn còn mãi. Nhất định tôi sẽ quay trở lại.
    Lên xe trở về nhà mà trong tôi vẫn suy nghĩ, làm sao các em có thể vui tươi, lạc quan trong khi các em bị chính cha mẹ của mình bỏ rơi trong khi các em không được bình thường như bao người khác? Tôi không biết câu trả lời nhưng tôi cảm thấy thương các em rất nhiều, nghĩ về các em tôi mong nhiều điều lắm. Nhưng hơn hết tôi mong mọi người dành tình yêu thương cho các em chứ không phải lòng thương hại. Và khi nói chuyện với các em hãy khen các em chứ đừng nói “ tội nghiệp em quá” các en là các thiên thần vì vậy đừng nhen vào lòng các em sự mặc cảm, sự tự ti mà hãy thắp sáng lên niềm vui, niềm tin, niềm tự hào, niềm kiêu hãnh cho các em. Các em xứng đáng được như vậy mà.
    Một chuyến đi ý nghĩa. Nó giúp tôi cảm nhận được nỗi đau và khao khát về một cuộc sống tốt đẹp của những mảnh đời bất hạnh. Đồng thời giúp tôi nhận ra một điều, trong cuộc sống này còn có những người bất hạnh hơn ta rất nhiều, vì vậy ta phải trân trọng những gì mình đang có.
     
  2. BXcleoopattra

    BXcleoopattra Chiến Binh

    Nhân vật trong game của tôi: PhanLacQuy
    Cụm máy chủ: Hà Nội
    Số điện thoại nhận thưởng (nếu bạn không chơi game):
    Nơi tôi sinh sống: Hà Nội
    Liên lạc với tôi tốt nhất qua: Tin nhắn diễn đàn
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này