Gửi người thầy của đời con

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi Seeker, 13/12/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Con chưa từng lấy ai làm hình mẫu cho mình sống cho tới khi con hiểu được bố. Người thầy của đời con.
    Con năm nay đã lớn, đã bước qua cái tuổi ngông cuồng với những lý lẽ giản đơn mà lại hiếu thắng của mình. Con đã lao ra ngoài đời với hành trang mang theo là nhứng câu khuyên bảo của ba mình. Nó làm con thêm chín chắn, thêm vững bước trên mỗi chặng đường đi.
    Khi con bé thơ, con chỉ nghe kể lại là nhà mình rất nghèo, 2 bố mẹ lấy nhau chằng có gì có giá trị ngoài cái xe đạp mifa và cái ''Chum đại'' mà bà nội cho nhân ngày cưới. Bố mẹ đã làm việc cực nhọc thế nào con không hề biết. Chỉ nhớ rằng khi con có nhận thức đã cùng mẹ lên rãy làm chè, theo ba đi tìm quạng và đào củ trên đồi... Rồi thời gian chôi, con về với quê nội, quê đồng bằng. Con đã bị trêu bị ghẻ lạnh rằng là thằng dân tộc, thằng nhà quê. Nhưng con đâu phải dân tộc, mà nhà quê thì có sao đâu chứ. Thế nhưng con vẫn không có bạn chơi cho tới tận lớp4. Khi đó ba nhìn con mà nói con à, họ ghe tỵ với con chứ không phải họ trêu con đâu, Con đã không hiểu được ý của cha nói lúc đó, nhưng con đã ôm lấy ba và theo ba về. Suốt mấy năm cấp 1 tôi luôn là học sinh suất sắc có thể là nhất nhì cái huyện đó chứ không phải ở cái trường làng nhỏ . Tôi không phải học ở trường làng mà được chuyển lên trường huyện học. Mẹ vất và chạy chợ 2 buổi. Ba ở nhà lo việc nấu rượu và chăn 30 con lợn thịt, thế nhưng sáng nào ba cũng chở tôi đi học, cha chẳng bao giờ mắng tôi khi tôi ham chơi, hay có lỗi gì sai. Ba chỉ nói rằng con lớn rồi hãy làm việc như đàn ống chứ...Một lần nữa tôi lại chẳng hiều ba nói gì.
    Năm tháng chôi qua. Khi kinh tế khá giả thì cũng có nhiều sự thây đổi. Mẹ không phải chạy chợ mỗi buổi sơm, ba không còn phải lo nấu rượu chăn lợn như xưa. Tôi có một đứa em và gia đình tôi sống trong hạnh phúc nhưng tôi luôn không hiểu được cha của mình.
    Khi mẹ tôi mắc căn bệnh ung thư, nó đã kéo cả gia đình tôi xuống. Ba chở lên rượu chè, em trai bỏ học. Tôi đang theo học trường chuyên trên tỉnh. Nhưng mỗi khi tôi về nhà nhìn thấy ba say xỉn lại bất đồng với cha, 2 bố con lại cãi nhau, tôi luôn kết thúc cuộc tranh cãi bằng việc bỏ nhà xuống trường.
    Lúc đó thôi chỉ nghĩ rằng gia đình mình thật tệ, Ba đã không giống như người mà tôi biết. Tôi ghét ba tới mức khiến ông phải nói lên rằng '' Con có ghét ta thì ta cũng vẫn là ba của con chừng nào con cầm dao đâm chết ta thì tình cha con mới hết''. Tôi cãi lại với câu nói sấc sược nhất mà tôi nói với cha ''Ông nghĩ gia đình này thế này là do đâu, nhà rột từ nóc đó ông''.Tôi bỏ đi trong sự im lặng.
    Khi mẹ tôi đi mổ ung thư tôi mới vỡ ra một điều mình quá khờ khoạ và bất hiêu. Mình xắp mất mẹ. xắp mất gia đình này.
    Tôi tưởng rằng khi tôi về nhà cha tôi có thể cho tôi một trận, nhưng không cha tôi đã không làm thế. Tôi nhìn thấy ông ngồi im lặng, khi tồi bước vào ông đã chào tồi và nói. Con trai hãy làm tất cả những gì con có để cho gia đình này trở lên tốt đẹp, giờ con là trụ cột của gia đình thay cho ta. Ông nói và chao cho tôi chiếc đồng hồ của ông.
    Suốt những ngày tháng lo cho mẹ tôi đi viện. Ông đã không nghỉ ngơi để làm việc cật lực, vì giờ trong nhà đã hết sạch tiền lo viện phí cho mẹ. Đó cũng là lúc tồi đi thi đại học. Tôi nghĩ có lẽ mình hiểu ra mọi chuyện thì quá muộn nhưng không cha tôi luôn nhìn tôi mà nói rằng con trai đừng bao giờ bỏ cuộc. Hãy lo việc của con, hãy làm cha mẹ vui lòng, hãy cứng rắn như một người đàn ông thực thụ. Tôi lên đường đi thi còn cha tôi lo tiền cho tôi đi, tiền cho mẹ tôi đi viện. Ông đã làm quá sức, ông làm thêm cả ca đêm, chạy vạy khắp nơi vay thêm tiền đủ lo cho gia đình, nhưng cha tôi không bao giò kêu mệt mỏi, kêu bỏ cuộc.
    Tôi thi đỗ đại học cũng là lúc mẹ tôi khỏi bệnh nhưng cha thì lại kiệt sức. Nhưng nhũng gì ông làm thật đáng cho tôi học hỏi. Cha tôi không dạy tôi nhiều bằng lời nói mà chỉ dậy tôi qua hành động. Có lẽ tôi không thể dùng được những lời văn để nói lên rằng ông là người cha tuyệt thế nào. Tôi đã sai khi nghĩ về ông vì chưa bao giờ ông chửi bới hay đánh đập tôi. Giờ khi tôi lớn tôi mới hiểu hết được ông. Hiểu hết rằng một người đàn ông nên làm những gì.
    Chỉ nên làm thôi đừng có gắng than trách, không bao giò bỏ cuộc và luôn cố gắng hết sức của mình.
    Có lẽ tôi không thể giống được như ông, vì giờ tôi mới biết ông tài ba thế nào. Ông đã từng là sĩ quan quân đội mất sức giải ngũ vì mảnh bom trong người. Ông có thể làm được những thứ mà tôi không thể tưởng tượng ra được. Ông có thể sửa tất cả các loại xe oto,xe máy ,xe đạp. Ông làm đủ nghề từ đánh cá, đánh chim tới buôn hàng qua biên giời tới cả việc ở nhà chăn lợn. Điều nữa là ồng rất giỏi nấu ăn.
    :) có lẽ ông là người đàn ông hoàn hảo trong mắt tôi. Tôi có học gì đi nữa cũng chẳng bao giờ bằng được trình độ của ông khi ông học tới 2 trường đại học khi ông còn trẻ nhưng lại bỏ dở để di lính.
    Tới tận bây giời tôi mới biết được những bí mật của ông. Người cha người thầy của đời tôi.
    Một người đàn ông tài hoa luôn điềm tĩnh, lắng nghe và làm hơn là nói.
     
    cuong001, Thiên Thanh Hiroma1230 đã thích.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này