Hà Nội Chợt nhận ra.

Thảo luận trong 'Hình ảnh MU' bắt đầu bởi cu Bảo cu Bảo, 27/1/14.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Nhân vật trong game của tôi: RockVaAnh
    Cụm máy chủ: Hà nội
    Số điện thoại nhận thưởng (nếu bạn không chơi game):
    Nơi tôi sinh sống: KonTum
    Liên lạc với tôi tốt nhất qua:ních diễn đàn: cu Bảo cu Bảo


    Lời bộc bạch dưới đây hay nói cách khác, cái điều mà tôi đề cập đến thật bất ngờ, đã từ lâu tôi ấp ủ cái suy nghĩ phải viết một thứ gì đó về bố, để sau này khi chợt hoài niệm tôi còn có cái gì đó trong kí ức, và hơn thế nữa cái điều tôi chợt nhận ra đấy sẽ là động lực thúc đẩy tôi bước tiếp trên quãng đường còn lại.

    Vào buổi sáng mùa thu Tây Nguyên, chính xác là tháng 9/2013, như mọi ngày bố tôi lại đeo cái gùi mà người dân địa phương khu vực Tây nguyên hay mang theo khi đi làm rẫy, lúc đó tôi mới bước ra khỏi giường sau 1 tuần làm việc tại cơ quan trở về nhà. Bố không nhờ tôi lấy xe chở đi rẫy, bố vẫn bình thản như mọi ngày, cặm cùi đi bộ lên rẫy,mặc dù rẫy cách xa nhà chừng 10km. Bố đi được 1 chặng đường khoảng 2km thì xe tôi đến trước mặt bố, tôi nói:
    - Bố lên xe con chở đi làm.
    Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng. Trong kháng chiến chống Mỹ, sau khi cống hiến cho hạnh phúc của Tổ quốc, Nhân dân, bố đã mang trong đầu một mảnh đạn, bố tên: A Kha, cái tên ấy đã nói nói cái khổ cực, hi sinh của một người dân tộc Dẻ - Triêng yêu nước.

    Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền lương hưu thương binh ít ỏi để trang trải cuộc sống.
    Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại khi tái gió trở trời để làm yên lòng mọi người trong gia đình, ngày nào cũng cố gắng đi làm rẫy để thêm ít đồng ít ỏi cho gia đình.

    Nhưng một quy trình đã được thành lập sẵn, bố dậy đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Cái công việc thu mủ cao su nó gần như rất bình thường với người khác, nhưng với bố tôi đấy chính là một công việc vô vàn khó khăn.
    Sau khi đi xe thì tầm 15p tới rẫy, nơi bố tôi hàng ngày vẫn chống lưng để làm công việc thu mủ cao su .
    Nhưng, cái ngày mà tôi chở bố tôi đi rẫy hôm nay thật đặc biệt. Cổ họng tôi như chợt nghẹn lại, nước mắt run run khi nhìn bố đi bộ từ từ vào sâu trong tận cùng hàng cao su và tôi đã chợt nhận ra rằng: "Cuộc sống này bố vẫn là người đáng để tôi trân trọng nhất.". Tuy đã già nhưng nghị lực lao động, nghị lực vươn lên cuộc sống đáng để mỗi chúng ta phải suy nghĩ.

    Và bây giờ, vào cái tháng 11/2013 định mênh ấy, Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, không phải chịu những con đau quằn quại khi trái gió trở trời. Bố ơi! hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy, việc làm của bố, sự khiêm nhường của bố sẽ là tấm gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Tôi nén cảm xúc vào trong lòng và tự nhủ "con đã chợt nhận ra Kim chỉ nam sống cho mình rồi, Bố ạ"

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]


    p/s: Bài viết trên đây là cái ý tưởng khi chính tôi đã lục lại từng hình ảnh trong thư viện của điện thoại. Đối với nhiều người nó thật vô nghĩa,và có lẽ nhiều người càng bất ngờ hơn khi tôi chỉ là 1 người con nuôi, được bố chăm từ nhỏ, nhưng với tôi lại là một điều để lưu lại trong suốt chặng đường đời còn lại. Thân /.
     
    Last edited: 27/1/14
  2. Chúc Dũng gà đoạt giải phong cách :D
     
    cu Bảo cu BảoBangFBI đã thích.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này