Cám ơn ...Người mà đã từng yêu Cảm ơn em! Người bạn chung lớp với dáng đi, nụ cười và mái tóc - thật dịu dàng và đáng yêu - anh còn cảm nhận được cho đến tận bây giờ . Em đâu biết có một người ngồi ở phía sau đang mơ mộng… Và anh đã thầm thương… Cảm ơn em! Một nỗi nhớ thật kỳ lạ mơ hồ đã làm anh không kiềm chế được cảm xúc của mình. Anh bỏ dở công việc để tìm em. Lúc ấy, anh chỉ nghĩ về em. Nhưng anh đã không gặp được em. Quán mưa và nhạc Trịnh… Cảm ơn em! Thời gian cứ trôi. Cuộc sống vẫn thản nhiên bình lặng ngày và đêm. Vắng em đời thực nhưng tràn ngập trong thơ. Nỗi nhớ về em vẫn còn đó… Và hình như hy vọng sắp mong manh… Cảm ơn em! Trước mắt anh chính là em! Anh đã thốt nên một từ thật bình thường mà như là chất chứa tất cả: Anh gọi tên em! Có ai đã nói: Sự xa cách như gió với lửa. Nó sẽ làm tắt đi ngọn lửa nhỏ và thổi bùng lên ngọn lửa lớn. Em đã nhen nhóm lại trong anh ngọn lửa tình yêu… Cảm ơn em! Những ngày gặp gỡ quán phố đã cho anh đầy niềm vui và lãng mạn. Em đừng buồn vì những lần như thế anh chỉ đắm nhìn em mà không nói một lời. Em biết là vì sao như thế phải không? Anh biết là em sẽ thích như thế mà, phải không? Cảm ơn em! Có những lần hẹn mà em chẳng đến. Một chút buồn nhưng anh không để tâm về điều ấy. Nhưng đó chính là hạnh phúc. Ai đó nói rằng “có được một việc để làm, có được một điều để hy vọng và có được một người để chờ đợi” thì là hạnh phúc rồi đó sao? Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh thật hạnh phúc vì những lần chờ đợi ấy. Cảm ơn em!
k biết Nói gÌ hơn cậu nhận ra sự thật QUá đúng Nhưng Thực ra là hƠi muỘn ^^ Tớ cũng là 1 Trường Hợp gIỐng cậu cách đây1 năm ^^ văn Hoa qua quýt hehe
Cảm Ơn Mẹ Của Con ! Cũng như tất cả các bạn , tôi cũng có mẹ để được yêu thương, che chở. Tôi biết mình hay ngang bướng với mẹ, nhưng từ trong đáy lòng tôi , tôi vẫn luôn yêu mẹ rất nhiều . Ngày ngày nhớ đến mẹ, nhớ nụ cười nhân hậu trên môi mẹ, mặc dù mẹ vẫn đang ở rất gần tôi Mẹ ơi! Mẹ có biết nụ cười của mẹ là niềm hạnh phúc của con không? " Tôi biết rằng, mẹ cũng yêu tôi nhiều hơn thế. Khi mẹ cười, những vết nhăn hiện lên trên đôi má xương xương của mẹ, có lẽ mẹ của con đã già đi nhiều vì phải nghĩ ngợi lo cho cuộc sống của chúng con . Mẹ tần tảo nuôi dạy chúng con lên người , Trong tâm trí tôi, hình ảnh nụ cười của mẹ luôn hiện lên , lúc nào cũng hài hoà , êm đềm như dòng sông chảy xuôi dòng.Tôi không biết phải nói thế nào cả nhưng mẹ tôi giỏi lắm , bao giờ mẹ cũng có cách làm cho những nỗi buồn của tôi biến mất. Mẹ tôi có nụ cười rất đặc biệt, luôn làm tôi quên đi bao khó khăn đang đợi chờ mình trên con đường tương lai. Những lúc tôi đã làm cho mẹ buồn, mẹ buồn nhiều lắm. Tôi hứa với chính mình rằng sẽ không bao giờ làm cho mẹ buồn nữa nhưng sao không thể làm được, có lẽ tôi là gánh nặng của mẹ, tôi nợ mẹ thật nhiều. Có lúc tôi như muốn xa mẹ, xa xa thật xa, nghĩ lại thấy giận mình quá, giận vì đã làm cho mẹ buồn, tôi... tôi chỉ muốn khóc thật to. Tôi sẽ có gắng làm nhiều điều tốt đẹp , điều đầu tiên tôi sẽ gắn kết tình cảm giữa tôi và mẹ. Mong cho mẹ hiểu được và tha thứ cho tôi với những lỗi lầm đã qua . Tôi muốn nói với mẹ :"Con yêu mẹ nhiều lắm". Tôi biết mẹ yêu tôi nhiều, tôi biết làm gì để tính được tình yêu mẹ dành cho cuộc đời tôi? "Mẹ có biết không? Cuộc sống của con vui lắm mẹ ạ, bởi vì xung quanh con có vòng tay bạn bè, tất cả mọi người và quan trọng hơn cả bên cạnh con có mẹ ". Mong sao một ngày vui của con là một năm hạnh phúc trong mẹ. Ai cũng có một ước mơ dù nhỏ bé hay lớn lao, tôi sẽ ước cho mẹ luôn được vui , luôn được khỏe mạnh . Mong những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này sẽ đến với mẹ . Chẳng biết nói gì hơn ngoài ba chữ : "Con-yêu-mẹ" Con có thể biến thành đóa hoa hồng kia không?" Để có thể nhìn thấy nụ cười trên môi mẹ khi mẹ nhận được đóa hoa hồng ấy. Hãy hứa với con mẹ ơi! Hứa rằng sẽ không quên đứa con này mẹ nhé. Cảm ơn mẹ của con ! Ai Còn Mẹ Xin Đừng làm Mẹ Khóc Đừng Để Buồn Lên Mắt Mẹ Nghe Không ! >>>>>Hết<<<<<< Chúc Mừng Ngày Quốc Tế Phụ Nữ 20/10
THƯƠNG MẸ Tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ mẹ thường hay kể truyện cho tôi nghe trước khi tôi lên giường đi ngủ,có 1 lần mẹ tôi kể cho tôi nghe 1 câu truyện về 1 người con chăm sóc mẹ mình khi mẹ ốm,mẹ khen người con đó hiếu thảo,ngoan ngoãn.Lúc đó tôi cũng nói:''mẹ cũng ốm đi,rồi con cũng chăm sóc mẹ và con cũng hiếu thảo".Và rồi tôi đã giận dỗi nũng nịu vì mãi mà mẹ mình không chịu ốm. Sau này khi lớn lên nghe mẹ kể lai nhiều chuyện hồi nhỏ tôi thấy mình quá ngố,nhưng cũng phải công nhận 1 điều là mẹ tôi cũng ít ốm lắm chỉ thỉnh thoảng hơi mệt hắt hơi thôi chứ chưa ốm nặng bao giờ.Nghĩ lại mới thấy thì chỉ có mẹ tôi chăm sóc bố con tôi ốm chứ có bao giờ 3 bố con phải chăm sóc mẹ đâu.Công việc của mẹ thì vất vả,lại còn việc nhà,rồi chăm sóc gia đình thế lên chẳng mấy khi tay chân mẹ được nghỉ ngơi.Me thường nói chêu đùa bảo trong nhà có 3 ông vua 1 ông lớn và 2 ông nhỏ. Cuộc sống gia đình đang vui vẻ,êm đềm thì trong nhà tôi xảy ra chuyện.Bố tôi mắc liên tiếp 2 căn bệnh,lúc đầu là tiểu đường sau đó lai đến bệnh lao phổi.bố tôi yếu đi nhiều va tinh thần cũng suy sụp nhiều lắm.biết bố như vậy mẹ thường an ủi động viên bố có bệnh thì chữa,bảo bố lo lắng làm gì nhiều.Tôi biết bề ngoài mẹ cố tỏ ra manh mẽ như vậy thôi chứ mẹ tôi cũng bị xốc lắm khi biết bố như thế,có ai biết được ngoài vẻ bề ngoài cứng cỏi kia,mẹ tôi cũng yếu đuối và khóc rất nhiều.Nhưng mẹ phải cố gắng mạnh mẽ để làm điểm tựa cho bố tôi chữa bệnh. Những người ốm trong người thương hay khó chịu lên tính tình thường hay cúa kỉnh,đôi khi bố thường hay cáu với mẹ,với cả chúng tôi nữa,mỗi lúc như vậy mẹ thường chẳng nói gì,thấy chúng tôi buồn khi bị mắng oan mẹ lại an ủi:''bố bị bệnh khi chịu trong người lên tính nóng,các con phải thông cảm cho người bệnh''.Từ ngày mắc bệnh bố tôi không đi làm đươc nữa,gánh nặng tài chính lại dồn hết lên mẹ tôi,mẹ thường ngày đã vất vả nhiều nay lại càng vất vả,chính vì vậy mẹ tôi gầy đi trông thấy, từ 48kg xuống còn 44kg,chừng đó đủ thấy gánh nặng mà mẹ tôi phải chịu,thế nhưng mẹ chưa bao giờ kêu ca với anh em tôi cả,chỉ bảo 2 anh em:''bố ốm nhà mình cũng không có điều kiện 2 thằng phải cố gắng học thì sau này mới có tương lai".lúc đó nghe mẹ nói vậy tôi vừa tủi vừa thương mẹ,tủi vì hoàn cảnh gia đình mình và thương mẹ vất vả vì gia đình.tôi đã tự hứa với mình không phụ công mẹ và phải thi đỗ đai học.và cuối cùng tôi cũng đã làm đc nhưng gi mình đã hứa. Rồi có 1 lần khiến tôi cảm thấy day dứt mãi,đó có thể là 1 kỷ niệm khó quên.Tôi thì bị xoang mũi từ nhỏ lên rất hay uông thuốc của mấy thầy lang,thuôc bắc hay nam j đó.Hôm đó mẹ mang thuốc để trên bàn học và dặn tôi chờ thuốc nguội thì nhớ uông thuốc,nói xong mẹ vội đi làm ngay.Tôi thì ghét đặc mấy món thuốc đắng này,đúng lúc đó thằng bạn thân sang chơi tôi nhìn bát thuốc ái ngại rồi cầm hất đi,giở vờ như mình đã uông. Tối về mẹ tôi hỏi uống thuốc chưa,tôi tỉnh bơ:"con uống rôi". Mẹ không nghi ngờ gì và xuống bếp nấu nướng.Đến bữa ăn khi mẹ đang xới cơm bố hỏi:''tay em làm sao thế''.tôi nhìn theo và thấy tren tay mẹ 1 vết bỏng khá dài.mẹ nói :"sáng nay rôt thuốc cho con em sơ ý nên bị bỏng,không sao đâu vài hôm là khỏi".lúc đó tôi nghĩ đến bát thuốc mình đã vô tâm đổ đi,nghĩ đến tay mẹ sắc thuốc cho mình mà bị bỏng tôi hối hận vô cùng.tôi muốn nói câu xin lỗi mà nghẹn lời không nói được. Bây giờ bố tôi cũng đã khỏi bệnh lao phổi,còn bệnh tiểu đường cũng đã giảm đáng kể,bố cũng đã đi làm san sẻ bớt gánh nặng cho mẹ ,cuộc sống gia đình lại êm đềm như xưa.Tôi biết để có được như ngày hôm nay người đã chịu nhiều vất vả cực khổ nhất chính là mẹ tôi,tôi thầm cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã cho tôi 1 cuộc sống như ngày hôm nay.Có rất nhiều điều tôi muốn làm cho mẹ để bù đắp,để báo hiếu và tôi sẽ cố gắng thực hiện hết những gì tôi đã hứa với mẹ.ngày 20/10 này tôi đã chuẩn bi cho mẹ 1 bó hoa và một món quà nho nhỏ với hi vọng mẹ tôi sẽ cảm thấy vui.Các bạn cũng như vậy nhé hãy dành tặng cho mẹ những món quà nhỏ và không quên nói câu:''Chúc mẹ ngày 20/10 vui vẻ.''.mình chắc chắn mẹ các bạn sẽ rất vui đấy.mình xin kết thúc câu chuyện nhỏ của mình ở đây.tý quên.nếu có bạn gái nào chơi MU bá vương thi mình cũng nói:"chúc các bạn ngày 20/10 vui vẻ và hạnh phúc nhé
bây h mình làm ăn khá giả rồi.hì..dù sống trong xã hội bây h.nhưng mình vẫn nhớ về tuổi thơ.một kỉ niệm khó quên.
Sự Trở Lại MUBV nè http://vanmau.com/forum/showthread.php/7394-Cam-nghi-ve-me- ko nên copy, nên viết theo ý chứ đừng copy
Gửi Chị Em phụ nữ nhân dịp ngày 20/10 Tôi là : Nguyễn Duy Tiên Sn : 1990 Yahoo : ohKing.0hKing Phone : 0943314321 Lưu ý : Đừng ai nhày máy Xin chân thành cảm ơn Sau đây là bài viết của tôi Mỗi năm, cứ đến dạo ngày 20/10 là mỗi chúng ta (đặc biệt là phái mạnh) lại thấy nhiều cảm xúc khó tả vui có buồn cũng có chúng ta vui vì đây là dịp hiếm có để thể hiện được tình cảm trân trọng nhất đối với những người phụ nữ (những người hết sức quan trọng).Đó có thể là người mẹ- người đã tận tình chăm sóc cho ta từ khi lọt lòng đến lúc hết cuộc đời mà không quản công khó nhọc; đó là người cô- người đã rèn từng nét chữ,đã dạy ta nên người;đó là người mà ta yêu- tình yêu đôi lứa tuổi 20 mộng mơ mà đẹp lạ kì ; và còn tấc cả những người phụ nữ khác nữa- những người không thể thiếu trong cuộc đời mỗi chúng ta....chúng ta hãy thể hiện sự chân thành của mình bằng tấc cả trái tim thông qua những hành động cụ thể để thể hiện được sự biết ơn vô hạn của mình Ấy vậy mà xen lẫn vào những niềm vui khó tả vẫn thấy thoang thoảng những nỗi buồn;những nỗi buồn làm đau nhói trái tim ta. Nhìn lại những chặng đường đã qua của cuộc sống đầy giông bão, phút chốc ta lại thấy mình lạc lõng vô cùng.ta cảm thấy hối hận xen lẫn chút đau xót vì những phút dại dột trong cuộc đời; đã bao lần ta đã phải làm mẹ ta buồn , cho người yêu ta khóc... đã bao lần ta phụ sự tin tướng của những người mà ta yêu nhất... đã bao lần như thế... như thế... cuộc sống vẫn cứ trôi đi như dòng sông cứ chảy, thời gian cứ trôi qua mà chẳng đợi một ai....ta vẫn phải bước dù đôi khi không muốn, cuộc sống còn dài tương lai còn ở phía trước, những ước mơ cao cả vẫn đợi ta hoàn thành. ta tự nhủ phải cố gắng thôi và ta phải làm những việc phải làm; những bài học máu xương vẫn luôn là hành trang theo đuổi ta suốt chặng đường dài của cuộc sống một lần nữa thân gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tới tấc cả phụ nữ Việt Nam chúc tấc cả hạnh phúc ,thành đạt và sức khoẻ
Soi tôi nữa đi nè Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ, khi đứa con vừa bắt đầu đi học thì người cha qua đời, hai mẹ con cùng nhau dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng. Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm không nỗi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn.Lúc đó học sinh ở trường trung học ỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có khã năng nên nói với mẹ: “mẹ, con sẽ nghĩ học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “con có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể được, yên tâm. Mẹ sanh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không chịu lên trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy. Đứa con cuối cùng cũng cắp sánh đến trường,nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo con đường mòn, người mẹ vò tráng suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến, Bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hểnh từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu. Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem , hốt một vóc lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “ bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình.Bà xem gạo nè,có thóc có sạn có hạt cỏ…làm sao mà ăn”. Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà.Người mẹ lại móc trong túi gở ra mấy lớp vãi lấy ra 5 tệ nói với người phụ trách : “đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “thế nào bà nhặt được trên đường đó à” bà mắc cở đỏ mặt nói cám ơn rồi quay lưng đi. Rồi lại đến một tháng ,bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẻ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận,nhưng làm ơn để rịêng ra,cho dù thế nào cũng không được để chung,như vậy chúng tôi không thể nào nấu được,nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! gạo nhà tôi đều như vậy cả ,phải làm thế nào?” Người phụ trách đùng đùng nói: “ một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì,lặng lẻ cúi đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi. Đến tháng thứ ba,bà lại vất vã vác đến một bao gạo,vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “tôi nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nhạp này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy! Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó,bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “ tôi nói thật với ông,gạo này là …tôi đi xin đấy, ông giật bén người, hai mắt tròn xoe nói không nên lời. Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học. Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa dấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van xin lòng thưong của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào. Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đở bà dậy nói: “thật là ngừơi mẹ tốt,tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”.Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắt đầu nói: “đừng…đừng…nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó. Ông hiểu ý bà nói: “à, thì ra bà muốn tôi dấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khểnh như người què quay lưng đi. Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà nói: “vì gia đình bà quá nghèo ,trường sẽ miễng học phí và tiền sinh hoạt 3 năm. Ba năm sau , đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói: “thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài?Lại càng làm mọi ngừời ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đỗ liên tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện Người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn học. Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao của người mẹ đi xin,trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài. Đứa con trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy ngừời phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó chúng ta không biết đứa con trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu ta rung động nhưng không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu tử ấm áp nhất đã được diễn ra. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “mẹ…mẹ của con…” trãi qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn còn sáng mãi trong truyền thuyết Nhìn nhận khi Ông soi tôi đấy
http://www.hoathuytinh.com/v2/story-detail.php?storyID=2343 đơn giản chỉ là ngồi và search, thế là ra
Chào toàn thể các huynh đệ Mu Bá Vương! Hôm Nay. tiểu sư đệ cũng có 1 bài viết muốn gửi lên diễn đàn để các huynh đệ cùng .......CHẤM !!!