Lại một mùa Vu Lan của đứa con xa nhà… Con đi xa 7 năm rồi mẹ nhỉ! Con gái mẹ chẳng hề giống mẹ, từ khuôn mặt đến nết ở ăn. 18 tuổi – cái tuổi ẩm ương con đã rời xa vòng tay mẹ. Sự khác biệt về tính cách cùng sự xa xôi về khoảng cách khiến mẹ chưa bao giờ là một người bạn lớn của con, chưa bao giờ là người con có thể bộc bạch hết những nỗi niềm… Mẹ chỉ là mẹ thôi… .Cũng người phụ nữ ấy lại vượt đường xa để đến lau nước mắt cho con vì nó trượt ngã trong chính thử thách ấy, không một lời trách mắng, chỉ nhẹ nhàng: “Có nhiều con đường để đi con gái ạ!” Chẳng bao giờ con quên hình ảnh mẹ - Người đàn bà nhà quê sợ đủ thứ, sợ phố phường, sợ còi xe đông đúc đã một mình nắm tay dắt con vào chốn thị thành, phấp phỏng chờ con trước cổng trường thi đại học, những âu lo hằn in lên đuôi mắt nhưng vẫn luôn mỉm cười để con thêm mạnh mẽ, tự tin. Có bước ngoặt nào trong cuộc đời con mà không có mẹ ở bên, có vui buồn nào mẹ không từng cùng cười, cùng khóc… Chừng ấy năm con đi học xa nhà, cuộc sống thị thành cuốn con đi, đôi lần vô tâm con quên mất mẹ ngóng chờ những cuộc điện thoại chỉ để nghe giọng nói mà đoán xem con gái có khỏe không? Đã từng có những lúc con quên rằng mẹ luôn đợi con về, một tháng đôi lần, ăn bữa cơm mẹ nấu. Con là con gái của mẹ, mẹ là mẹ của con. Không ai yêu con bằng mẹ… Điều giản dị nhường ấy, đến tận bây giờ con mới thấm thía, sau những vấp váp đầu tiên trên đường đời, sau những cho nhận, được mất, sau những tan vỡ của tình yêu với một chàng trai - người mà con đã từng cãi lời mẹ để đem lòng thương yêu và rồi nhận ra chẳng ai yêu con nhiều vô điều kiện như mẹ…. Mẹ ạ, nhiều khi con thường nghĩ, liệu sau này có con, con có thể dành tình yêu cho những đứa con của con, những đứa cháu ngoại của mẹ, nhiều như bà ngoại đã dành cho mẹ chúng hay không? Có phải đó vốn đã là bản năng của mọi người phụ nữ? Chẳng phải người đời vẫn thường nói nước mắt chảy xuôi, có làm mẹ mới hiểu được hết tấm lòng người mẹ vậy thôi mẹ nhỉ. Có một điều, mẹ biết không, con nhận ra dường như con ngày càng giống mẹ… Mỗi mùa Vu Lan qua, chưa từng bao giờ con cài lên ngực áo mình một bông hồng, cũng như chưa từng bao giờ ôm và nói con yêu mẹ… nhưng tình yêu giữa con gái và mẹ vẫn luôn hiện diện bởi mỗi lúc vui buồn con vẫn chỉ muốn chạy về ôm vai mẹ, òa khóc như đứa trẻ thơ. Mẹ - với con - vẫn mãi là tiếng gọi quen thuộc ấy nhưng chứa đựng ý nghĩa của cả nghìn từ: mang nặng đẻ đau, sớm hôm nhọc nhằn, âu lo vất vả và đong đầy yêu thương… Vu Lan về cùng heo may, cái không khí se se đầu mùa gợi người buồn và nhớ, nhưng con bỗng thấy ấm lòng bởi lẽ con biết; dẫu ở đâu trên mặt đất này, mẹ vẫn luôn hiện hữu trong con, ánh mắt mẹ vẫn dõi theo những bước chân con đi trên vạn nẻo đường đời.
anh cứ đọc tiếp và tiếp a sẽ hiêu ngay thui mừ, bài nè e viết trong nỗi nhớ nhà, nhớ me, tại mẹ gọi điện lên hỏi thăm, nhà chỉ có 2 anh em mà ở trên hn hết, mẹ và bố ở nhà buồn lắm nên lúc nào cũng chỉ nói e lấy chồng, ngĩ mà thấy buồn, biết là thế mà hok bít làm sao a ak, nhìu lúc muốn làm điều bme mong muốn nhưng rùi thấy hok thể vì còn nhìu điều hok thể nói nổi a ạ...Nhìu lúc chỉ ngĩ mà thương mẹ À a ơi sao e hok đăng ảnh được anh nhỉ
Một người con gái ngoan Nghĩ về mẹ và thường xuyên gọi hỏi thăm mẹ nhiều hơn khi cả 2 anh em em đều ở trên này nhé . Còn việc đăng ảnh vào thì đơn giản lắm. Em nhìn thấy phần "Tải lên file đính kèm này không?
làm theo hướng dẫn hình này này em gái: Thực hiện xong em viết nội dung vào rồi Click => Gửi trả lời như bình thường là ok thôi mà.
hicccc dạo này e có chơi đâu chớ, mà a cứ ngĩ e ham chơi lém ý, hiccc, e đang cảm cúm hok nên khó ngủ đc thui mờ :3
1. Lấy chồng cho chồng ở rể. 2. Lấy chồng gần khu vực nhà, khoảng 20km đổ lại. 3. Thường xuyên điện thoại hỏi thăm sức và tâm sự. 4. Thỉnh thoảng mua 1 số đồ mẹ thích, hoặc đồ có thể giúp gì đó cho mẹ, mua quần áo+ đường sữa bánh kẹo. 5. Mua để sẵn 1 số loại thông tây y chữa các bệnh thông thường, nhiều người lớn bệnh vặt lười đi mua thuốc. Chúc mẹ em và em hạnh phúc