Hà Nội Event Khoảnh khắc - ấn tượng 2013

Thảo luận trong 'Hình ảnh MU' bắt đầu bởi Thu Muộn, 23/1/14.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Nhân vật trong game của tôi: HoangKim
    Cụm máy chủ: Hà Nội
    Số điện thoại nhận thưởng (nếu bạn không chơi game): 01646470959
    Nơi tôi sinh sống: Lục Ngạn - Bắc Giang
    Liên lạc với tôi tốt nhất qua: 01646470959 (24/24)

    Khoảnh khắc trong tôi​


    1. Kỷ niệm thời sinh viên: Xấp ảnh hôm nào

    Đi làm cũng được gần 1 năm, về thăm cô chú, gì bác thấy mấy thằng em sửa soạn đồ đạc, tôi tò mò hỏi: Mày làm gì mà mang lắm đồ thế? Nó đáp tỉnh bơ: Em chuẩn bị ít gạo, rau củ mang xuống phòng trọ thôi, có gì đâu. Nghe nó nói mà tôi cũng như sống lại thời gian sinh viên của mình, cũng về nhà lấy đồ, lấy tiền như nó bây giờ.

    Tôi nhập học năm 2010, 2 năm học đầu với tôi đời sinh viên không có gì gọi là quá "lạ lẫm hay mới mẻ", chẳng qua là lên lớp học rồi về ăn với chơi, tự do thoải mái làm những điều mình thích, đi những nơi mình muốn mà không phải xin phép hay đơn giản là "mình thích thì làm, không ai cấm được"

    Quá trình học của tôi cũng có bạn bè, cũng giúp đỡ nhau, cũng đùa vui...nhưng với tôi nó nhạt nhẽo và vô vị, có thể tại bản thân tôi là người sống khép kín, ít giao lưu, hoặc cũng có thể không có điều nào làm tôi thấy hăng say hay hấp dẫn. Đến năm thứ 3, cũng là năm học cuối thì lớp tôi được đi 1 chuyến tham quan thực tế tại Cao Bằng (tôi học Địa lý nên đi tham quan thực tế là điều tất yếu), cả lớp ai cũng vui mừng ra mặt, các cuộc họp lớp diễn ra liên miên bàn xem: đi chơi những đâu? Ăn những gì, mua sắm, chụp ảnh... Tôi thì cứ kệ, dù gì nó cũng chỉ là môn học, không đi thì mình cũng biết qua sách vở, báo chí TV, có đi thì cũng chỉ là thực tế thêm theo đúng kiểu "trăm nghe không bằng mắt thấy". Và thế là tháng 1 - 2013 chúng tôi khởi hành.

    Phải nói là: chưa có 1 chuyến đi nào lại khổ và nhục như chuyến đi của chúng tôi, xe đi đến biên giới Lạng Sơn và Cao bằng thì chết máy dọc đường 3 lần, lại đúng giữa trưa làm chúng tôi như muốn ngạt thở, đoạn đường này đang làm nên rất bụi, đã thế 1 bên là núi 1 bên là vực, xung quanh hoang vu không có 1 bóng nhà. Lúc ấy tất cả mang lương thực mua sẵn ra ăn, không tụt huyết áp. Tôi thấy ai cũng đồng cam cộng khổ cũng nhau cắn răng chịu đựng suốt gần 5 tiếng đồng hồ mà tôi cũng thấy vui vui và ấm lòng, có lẽ thời gian qua tôi lạnh nhạt nên không nhận ra tình cảm bạn bè giành cho tôi nó nhiều như nào, đầy vơi ra sao. Lúc ấy tôi thầm nghĩ: có phải là quá trễ không?

    [​IMG]

    Đến nới thì chúng tôi được chỉ định đi 3 địa danh theo đúng thức tự: Động Ngườm Ngao, Thác Bản Giốc và Hang PacPo. Đến địa danh nào thì cả lớp cũng như đàn chim ri, ríu rít gọi nhau đùa nghịch, nhờ người chụp ảnh để "lưu giữ kỷ niệm và khoe hàng trên phây-búc". Trước khi đi tôi có mượn của ông anh cái máy ảnh để chụp, sau này còn có cái mà giở ra xem, vì là máy xịn nên khá nhiều người nhờ tôi chụp hộ, lúc ấy tôi tiếp tục nhận ra: giúp người thì đồng thời mình giúp mình tìm niềm vui, cuộc sôngs luôn có hồi đáp cho bản thân mình, không ném viên đá ra ngoài mặt nước thì làm sao có sóng nước đến gần mình.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Và rồi cái gì đến cũng phải đến, kết thúc chuyến đi 3 ngày 2 đêm là chúng tôi về trường chuẩn bị chuyến thực tập năm cuối. Cả khóa K30 chia đều các lớp ra thành 1 nhóm (nhóm nào cũng có số lượng là 3-4 thành viên 1 lớp, gồm: Địa lý, Ngoại Ngữ và Tin học). Bản thân tôi không thích đi cùng người lạ nên càng lãnh cảm khi đi thực tập với những người lớp khác. Nhưng tôi đã nhầm.
    Đến nới thực tập là trường THCS Tân Dĩnh - Lạng Giang - Bắc Giang, cả nhóm tập trung rồi vào ở nhờ nhà bác bảo vệ của trường (chúng tôi đã đến trước và được sự đồng ý nhà trường), quãng thời gian thực tập ở cùng nhau, sinh hoạt, ăn uống cùng nhau làm tôi thấy mình đã quá nhạt nhẽo với bản thân trong khi bên ngoài luôn nồng nhiệt với mình. Tôi cứ thấy bản thân luôn đi chậm 1 nhịp bước của thời đại, cổ hủ, ngu ngốc khi nhận ra rằng: cuộc sống không chỉ gói gọn trong căn nhà, sân vườn mà phải vươn ra bên ngoài, đến với xã hội, với những điều mới mẻ. Có lẽ tôi lại nhận ra hơi muộn. Nhưng dù sao muộn cũng hơn không, để qua hết rồi mới biết thì "tre đâu thể lùi lại làm măng"

    Thằng em gọi tôi: Anh vào nhà uống nước, làm gì mà cứ đứng sân thế? Tôi giật mình thoát khỏi hồi ức đang sống dậy trong từng tế bào, lặng lẽ đi sau. Tôi chỉ mong là em tôi sẽ không như mình, sẽ nhanh hiểu biết hơn, nhanh tiếp xúc hơn, cố gắng ghì chặt những gì gọi là tốt đẹp nhất của tuổi sinh viên. Đừng để nó qua nhanh rồi ngồi nhặt từng mảnh vụn ghép lại quá khứ.

    Giờ đây ngồi nhìn xấp ảnh mà tôi đã chụp khi đi Cao Bằng, thấy ai cũng nở nụ cười hạnh phúc trong mỗi bức tôi chụp mà lòng quặn thắt. Tôi chỉ muốn kéo lùi thật nhanh, giật đứt dây thời gian, thậm chí phải đánh đổi để tôi trôi về quá khứ, được sống bên những người bạn của tôi, sống với hoài niệm dẫu quá muộn màng.

    2. Khoảnh khắc gia đình: Lời dạy của chị - lợn sứ của cha

    Tính nết tôi muốn đi làm xa nhà, có thể là do tôi không hợp tính bố tôi. Có những lúc tôi đi làm 3 tháng mà không về, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm, điều ấy làm chị gái tôi không hài lòng, đầu tháng 11 vừa rồi chị gọi tôi về bằng được và giáo huấn 1 trận.

    Chị nói: Ngay từ lúc tôi còn nhỏ thì chị đã biết tính nết 2 bố con đã không hợp nhau, vì thế lớn lên mà có cơ hội là tôi thoát ly ngay, dẫu biết đi như vậy tránh cho nhà khỏi "cơm chẳng lành, canh luôn mặn" nhưng dù sao thì mình bố con làm sao ngày một ngày hai mà hết được. Chị biết tính tôi cố chấp nên chị nói luôn cho tôi những bí mật mà tôi hoàn toàn không hay biết từ ngày tôi đi làm.

    Tôi xin được việc là do bố đã chịu khổ nắng mưa từ khi tôi vẫn đi học xin việc luôn cho tôi - điều này tôi không hề biết. Tôi đi làm rồi, nhiều lúc túng thiếu thì nhờ chị gái gửi tiền cho tiêu nhưng thực chất là bố đưa cho chị gửi và bảo đừng nói cho tôi biết - điều này tôi không biết. Khi tôi gặp tai nạn giao thông, tốn kém tiền của nhưng tôi chỉ thấy chị gái chi trả mà không thấy bố tôi nói năng hay giúp đỡ gì, điều này càng làm tôi khó chịu, lạnh nhạt với ông, nhưng thực chất bố tôi đã đập lợn sứ ông nuôi (sau này tôi mới biết ông giành tiền để xin việc chính thức cho tôi) để chi trả tiền viện phí, thuốc men cho tôi nhưng không muốn tôi biết nên đưa cho chị gái - tất nhiên điều này tôi cũng hoàn toàn không biết.

    Và còn vô số những điều tôi không biết về ông - bố tôi nữa, ông làm những gì sau lưng tôi, âm thầm mà lạnh nhạt thì tôi hoàn toàn không biết. Chỉ biết là khi tỉnh dậy như 1 giấc mơ, tất cả đã xong, chẳng còn gì làm tôi bận tâm. Có phải: Đi đâu hay về đâu thì gia đình vẫn là cơn gió mát, thổi tan khó khăn và phiên muộn trong mỗi chúng ta không? Có lẽ tôi đã tìm được lời giải.

    Tôi luôn là người nhận ra điều này, điều kia rất muộn, thậm chí xảy ra rồi mới nhận ra. Có lúc thấy mình quá vô dụng, quá yếu đuối để suýt nữa hối hận. Thực tâm tôi không muốn, hoàn toàn không muốn, tôi cần thời gian hoặc tôi có thể quên đi hết để tôi không phải ân hận, không phải đau lòng mỗi tối mang danh bạ ra nhìn vào số của ông: Bố đang làm gì nhỉ? Ông có rét không? Không biết bố đã mua lợn mới chưa? Con lợn cũ bố đập giờ nó nằm trái nhà đã phai màu sơn vì gió mưa hay chưa? Hay nó vẫn lặng lẽ nằm đó oán trách chủ nhân của nó ruồng bỏ nó quá sớm đ
    ể mua lợn sứ mới???????
     
    Last edited: 23/1/14
  2. Cái pic mấy em chỗ đống đất.chắc các em đang mệt lắm đây
     
    Thu Muộn thích bài này.
  3. A TTH ơi bài dự thi của e ở tp bên sv Hoàn Mỹ và top thông báo sự kiện đó k up sang ben này đc ui
     
    Thu Muộn thích bài này.
  4. Lúc ấy chỉ cần 1 chiếc xe máy đi qua là cả 1 đoạn đường dài mù mịt trong bụi đỏ, các mêm sợ quá phải chui rào vào bìa rừng vừa tránh nắng vừa tránh bụi. Nhục lắm, nhưng lại là kỷ niệm khó phai.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này