[Event-Viết về tình yêu]-Bão trên bờ vai !

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi bigbang, 11/12/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Bão trên bờ vai !
    Lại một cuối tuần nữa. Phong vắt vội bộ quân phục lên thành giường, khoác lên người thứ quần áo teen style mà bọn bạn bảo không hợp với cái tuổi 20 của cậu. Thích lắm cảm giác bước qua cánh cổng trường hòa vào một chiều không gian khác, chen chúc, vội vàng, nhưng lại mang đến cho cậu một thế giới đầy âm thanh bù lại khoảng trống khô khan toàn những “một hai”, tiếng súng đì đúng, quát tháo điều lệnh. Bụi đường đang giúp Phong bồi dày bề mặt cảm xúc vốn mỏng manh nhưng hàng ngày lại mòn dần bởi những với những thứ xô bồ của cuộc sống sinh viên xa quê. Ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay gần cửa kính, cậu không nhớ và cũng chẳng cần biết con số nào in trên chiếc xe buýt mà mình vừa nhảy lên. Vặn to nhạc, lơ đãng nhìn ra ngoài tấm kính những ồn ào nhốn nháo, mắt Phong dần nhòa đi theo nhịp lắc lư mặc định. Cái tuyến tiền đình chết tiệt cứ rung lên làm mất đi cảm giác thăng bằng của trí não. Bệnh say xe trước đây làm cậu ghét xe khách kinh khủng nhưng rồi cũng quen dần cách nhìn các con phố một cách bất ổn định. Lắc lư và có cái gì đấy nhạt nhòa với những ánh đèn đỏ xanh chuyển động vui mắt giữa Hà Nội về đêm. Cậu thích những cuối tuần như thế, yên bình với các chuyến “phượt” nội thành của chính mình. Trà đá, nem chua … những giấc ngủ trưa vội vàng trên ghế đá bờ hồ.
    [​IMG]
    Nhưng hôm nay lại khác, Phong chưa xác định rõ là đi tới đâu và sẽ làm những gì. Gió lướt qua kẽ môi, ẩm nóng, không còn se lạnh như tuần trước nữa. Thời tiết cứ oi nồng và thay đổi đột ngột như thể một cơn bão sắp ập tới. Ngày nhỏ mẹ thường bảo thế: “Hôm nay con thấy lặng gió yên bình nhưng rồi đột ngột ngày mai cơn bão lạnh lùng xéo nát từng mái nhà ngói cổ”. Không biết ngày mai thật sự bão không, nhưng ngay bây giờ trong Phong đang có “bão” với từng đợt gió lồng lộn cuốn những bước chân vô định. Cậu muốn mỉm cười nhưng cái nhếch mép kéo dãn bờ môi khô khốc nứt ra đau rát.
    Đột nhiên cửa bus giật mở, dòng người tràn lên chen chúc, xô đẩy, lên rồi xuống. Tiến đến chỗ ngồi của Phong, cô bé ngồi xuống, lơ đãng trượt qua khuôn mặt Phong, ánh mắt cũng nhìn ra bên ngoài tấm kính. Phong vẫn thế, vẻ điềm tĩnh lấn át cảm giác tò mò không cho phép cậu quay lại nhìn cô bé. Nhiều khi lạnh lùng là việc làm cần thiết, Phong tự nghĩ vậy. Xe bus chạy, cậu vẫn cứ thả hồn vào những nhịp lắc lư của những ánh đèn.
    Phong giật mình tỉnh dậy vì có ai đó vỗ lên vai những nhịp đập nhẹ nhàng.
    “Tớ có thể dựa vào đây được không ? Chỉ một phút thôi!”
    Lần đầu tiên cậu nhìn rõ khuôn mặt của cô bé ngồi bên, những dòng lệ chảy dài kéo mờ lớp phấn hồng mỏng manh phớt nhẹ. Ánh mắt vẫn mông lung không định hình nhìn thẳng vào Phong. Phong lặng lẽ gật đầu. Cậu biết và hiểu rằng trong cô cũng có một cơn bão đang giằng xé đôi mắt nhỏ bé kia. Vai nặng dần bởi những tiếng thở dài, Phong thấy cuộc sống của cậu đang cân bằng trở lại. Cảm giác được che chở cho một ai đó làm cậu thấy mình không còn đi cô đơn trên con đường phía trước. Cậu có tình yêu của cậu, cô bé có tình yêu của cô bé, không hề biết đến nhau. Cùng đi trên một con đường, hai cơn bão va vào nhau làm tâm hồn cả hai người bớt gió.
    Cả hai im lặng và vẫn dựa vào nhau khi những chuyến xe đến rồi đi. Có thể người ta đã làm cho cô buồn nhưng Phong biết bờ vai cậu sẽ giúp được ai đó dù xa lạ vơi bớt những muộn phiền. Thật là ích kỉ nếu cứ bỏ mặc cô khi đang chơi vơi và đang cần một điểm tựa. Niềm vui thì dễ quên nhưng nỗi buồn thì không bao giờ có thể, có chăng chỉ dịu lại khi có ai đó đồng cảm và chịu chấp nhận sẻ chia. Đâu đó trên Facebook, Phong có đọc được một mẩu truyện ngắn như thế này:
    “Một nhà thông thái già ngồi giữa một đám đông và kể một câu chuyện cười. Mọi người phá lên cười. 1 lúc sau, ông kể lại vẫn câu chuyện cười đó. Lần này chỉ còn một số ít người bật cười. Ông kể đi kể lại câu chuyện cười đó. Đến lúc không còn một ai trong đám đông cười nữa, ông mỉm cười và nói : "Một câu chuyện vui lại không thể làm chúng ta cười nhiều lần, vậy tại sao chúng ta lại tự làm khổ mình mãi vì một chuyện buồn?"”
    Con người là thế, một chuyện cười không thể làm họ cười mãi nhưng nỗi đau thì làm họ tự dằn vặt mình một khoảng thời gian rất dài. Phong cũng vậy, trong cậu cũng có một hình bóng mà cậu không thể quên được. Làm sao quên khi nó là một cái bóng quá lớn trong cuộc đời cậu. Cậu không phải và không bao giờ là mẫu người để quên một ai đó hôm sau hẹn hò với một người khác. Cậu có thể không thật chung thủy nhưng thích sự chung thủy. Đau vì ai đó quá lâu rồi sẽ trở thành thói quen. Mà biết đấy: Quên một thói quen thì rất khó ! Có ai đó hỏi rằng “Màu của lãng quên là gì?”. Khi ta còn nhớ nổi nó có màu gì phải tự hỏi mình đã thực sự biết tới cái thứ gọi là lãng quên ấy chưa. Khi ta biết cách quên và đã thử từng quên thì chính chúng ta cũng không còn nhớ nó màu là gì nữa.
    Tiếng động cơ làm rung bần bật những suy nghĩ của Phong. Nhạc chuyển bài : “Nothing’s gonna change my love for you” của Westlife. Cậu giật một bên tai nghe đeo vào phía bên kia cô bé. Tiếng nhạc cất lên những âm thanh dịu bớt hai tâm hồn xáo trộn :
    .....Hold me now
    Touch me now
    I don't want to live without you
    Nothing's gonna change my love for you
    You ought to know by now how much I love you
    One thing you can be sure of.....




    Giọt nước mắt vẫn lăn dài trên gò má rớt xuống bờ vai Phong. Cậu biết rồi cơn bão sẽ qua đi trong lòng cả hai đứa. Cô bé sẽ xuống xe và trở lại về với cuộc sống riêng của cô. Phong sẽ tiếp tục đi. Rồi một ngày, một ngày mà cậu biết chắc rằng: Đâu đó mảnh ghép cô đơn tên Phong này sẽ ghép vừa một mảnh ghép khác một cách bất ngờ. Những chuyến xe bus cuộc đời vẫn chạy. Quên một một thói quen thì khó nhưng không phải là không thể. Đừng cố gắng ép bản thân, hãy để một thói quen khác đến và lấp dần đi những thứ mà bạn muốn nó qua đi.
    [​IMG]
    Xe dừng, Phong bước xuống … bước những bước đi vô định ….



    P/S:Good bye my love- cảm ơn em vì tất cả. anh đau lắm !
     
    Last edited: 11/12/11
  2. minhzray

    minhzray Guest

    Hay quá ta anh em vào đây đọc đi
     
  3. . . . thanks bác. . . nát óc cả chiều @@!
    Mình định để cái kết mở nhưng thôi. . .
     
  4. minhzray

    minhzray Guest

    Nhưng mà cũng được có nghia \x là anh em vào đây có xzen la okk rồi
     
  5. Thanks bác very good
     
    bigbang thích bài này.
  6. ^^!. . . bao nhiêu quyễn Hạt Giống Tâm Hồn. . .mới viết đc từng đó !
     
  7. minhzray

    minhzray Guest

    Ngon quá ta...................
     
  8. Thanks cái bác :D. . .

    sao ko có 2 kim cương nhỉ. . . tâm huyết của mình !
     
  9. minhzray

    minhzray Guest

    Tâm huyết cái gì thế????????????????????????????
     
  10. ngồi nghị nát óc chứ răng nữa. . . !
     
  11. 0olinhgao0

    0olinhgao0 Guest

    Cảm ơn luôn ko nói nhiều :D
     
  12. minhzray

    minhzray Guest

    Hay cảm ơn ko cần nói nhiều là có xzen
     
  13. Thiên Thanh Hi

    Thiên Thanh Hi Ban Quản Trị

    Hay quá, nhưng event này hết lâu rồi mà :P
     
  14. viết xong mới ngớ ra @@!...
     
  15. minhzray

    minhzray Guest

    Chuyện được copi bởi anh em nghiện muhn để kiếm xzen
     
  16. ??... cậu bảo tớ copy ?...
     
  17. Tình yêu rất cảm dộng .......
     
  18. cái thằng đấy topic nào cũng nói câu đấy,kể cả k có chuyện gì :-s nó spam
     
  19. Mai về em nhé

    Mai về em nhé Bước chân lẻ loi

    Để quên một người thật khó. Tớ cũng đang như bạn ấy. Chẳng ai có lỗi cả, nhưng sao lại không để đến với nhau được. Biết là không mang đến được hạnh phúc cho người ta thì thôi đi, nhưng sao lòng lại cứ mãi vấn vương, cứ thấy nhớ. Mọi chuyện đều bế tắc.
    Ừ thì cứ cho là chưa thật sự yêu đi, vì nếu yêu thì đã cưới rồi. Thôi đành để mối tình đầu chôn chặt vào sâu trong tim vậy
    Cám ơn bạn, rất hay :D
     
    bigbang thích bài này.
  20. Thanh kiu Sir ^^!.....
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này