Ai có lòng kiên nhẫn đọc chuyện này thì vào nhé !

Thảo luận trong 'Tâm sự, tùy bút' bắt đầu bởi kiemmadb, 10/11/11.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Mr.Nhok

    Mr.Nhok Guest

    Không biết nói gì ngoài cảm động và mắt rưng rưng nước mắt :((

    Đọc mất 10h mất quên ăn quên ngủ để đọc :((


    Đọc đi hay lắm đấy

    Tao ngồi đọc từ 11h30 đến 2h30 mí thèm ăn mum mà mới đọc đc có 30 chương

    Xong rồi ngồi đọc từ 3h đến 10h15 nữa mí xong nốt những phần còn lại nè

    Vừa đọc vừa ngẫm thấy nhiều cái ngoài sức tưởng tượng của mình :(

    Chỉ thương 2nv chính thôi :(( :(( :((

     
  2. Dài quá không đọc nổi,ai đọc kể lại nghe với ^^
     
  3. tưởng chuyện gì.hóa ra chuyện này...đọc rồi náz...web wattpad.com
     
  4. Cảm ơn chủ TP nhé,cảm ơn cả c Mr.Nhok nữa,nhờ cái nài mà t sáng mắt ra :(
     
  5. Mr.Nhok

    Mr.Nhok Guest

    Bổ sung chương XXIX mà chủ topic post thiếu < Hết chương 28 nhảy luôn sang chương 30 mà ghi mỗi cái tiêu đề của chương 29 ko có nội dung >

    -...Đã ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy đi trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi thấy người đỡ hơn. Cái đầu đã nhẹ đi rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi thấy Thanh Mai. Cô ấy đang đứng ngay trc cửa nhà tôi. Đầu đeo băng dôn, tay giơ tấm biển to đoành với dòng chữ: “Cháu yêu anh Lâm! Xin hãy cho chúng cháu cưới nhau!”. Và cô ấy liên tục kêu gào cái khẩu hiệu đó....


    Tôi cảm nhận thật mơ hồ cái mềm mại từ đôi bàn tay thiếu nữ đặt lên chán mình. Và cái nóng bỏng bởi giọt nước mắt vô tình rơi trên má. Tôi thấy toàn thân như mềm nhũn, ko có chút sức lực để nắm lấy cái cảm giác ấm áp dù chỉ là mơ hồ đó. Trong cơn mê, tôi nghe văng vẳng lời thì thầm: “Đừng chết!... Anh nhé!... Đừng bỏ em… anh nhé!” Tôi ko còn thấy gì nữa, thiếp đi trong cơn mệt mỏi và cái đầu đau nhức, nóng bỏng.

    Tôi lim dim, khẽ mở đôi mắt một cách mệt mỏi và khó khăn. Cái trần nhà sơn kẻ các đường thẳng vuông góc. Cái đồng hồ vuông vắn, nâu đen. Cái bàn làm việc với một chồng giấy tờ… Mọi thứ thật thân quen. Tôi đang nằm trong chính căn phòng của mình. Rõ ràng tôi nhớ là tôi đã ở nhà Thanh Mai cơ mà. Cái đầu tôi đau nhức. Khắp người vẫn nóng ran. Tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và tiếng đẩy cửa. Tôi nhắm chặt mắt như chưa hề có sự tỉnh dậy của mình. Tôi cảm nhận rõ đôi bàn tay mẹ đặt trên chán mình. Tôi giận bà lắm... nhưng cái cảm giác lúc này trong tôi bình yên thấy lạ. Tôi nhớ đến Thanh Mai và cái đầu tôi lại đau như búa bổ. Tôi lo cho Thanh Mai. Tôi nhớ Thanh Mai. Tôi muốn gặp cô ấy! Nhưng cơn đau đầu lại khiến tôi thiếp dần.

    Đã ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy đi trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi thấy người đỡ hơn. Cái đầu đã nhẹ đi rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi thấy Thanh Mai. Cô ấy đang đứng ngay trc cửa nhà tôi. Đầu đeo băng dôn, tay giơ tấm biển to đoành với dòng chữ: “Cháu yêu anh Lâm! Xin hãy cho chúng cháu cưới nhau!”. Và cô ấy liên tục kêu gào cái khẩu hiệu đó.

    - Bác Kim! Xin bác hãy cho chúng cháu đc cưới nhau! Cháu yêu anh Lâm! Chúng cháu yêu nhau! Chúng cháu chỉ cưới mình nhau thôi! Bác Kim ơi! Bác Kim ơi! Xin hãy chấp thuận cho chúng cháu!...

    Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn nữa đây. Đồng hồ mới điểm chưa đầy 6h sáng mà cô ấy đã làm loạn cả khu phố lên thế. Nhưng tôi vui vì nhìn Thanh Mai khí thế như vậy có nghĩa là cô ấy ko sao cả. Tôi muốn mở cửa gọi cô ấy. Trong khi tôi đang cố mở bằng đc cái chốt cửa thì nhìn thấy mẹ tôi chạy ra. Ko đc! Bà sẽ giết cô ấy mất! Nhưng tôi ko thể. Tôi vẫn còn rất mệt. Tôi ko đủ sức để đẩy nổi cái chốt cửa sổ. Tôi cố gắng bước thật nhanh xuống nhà.

    - Cô định làm loạn ở đây sao? - Mẹ tôi quát lớn!
    - Cháu xin lỗi! – Thanh Mai co rúm người, cái môi bặm lại, hai cái mắt nhắm chặt. Cứ như đang chờ đợi hình phạt từ mẹ tôi!
    - Cô có biết là vì cô mà hàng xóm gọi điện sang chửi tôi ko?
    - Cháu! Cháu biết lỗi rồi ạ! – Cô ấy nói mà mắt vẫn nhắm chặt!
    - Tôi đã làm gì cô đâu mà cô co rúm người thế kia?

    Thanh Mai hé hé cái mắt, sợ sệt:
    - Cháu sợ bác sẽ đánh cháu!
    - Tôi ko giống mẹ cô. Đi đánh con người khác!
    - Bác ơi! Anh Lâm…
    - Nó vẫn bệnh! Tất cả là vì cô đó!

    Thanh Mai bật khóc khiến mẹ tôi phải sững người.
    - Huhuhu… huhu…. – Cô ấy khóc ngày một to.
    - Tôi đã làm gì cô đâu mà cô khóc hả? Cô nín ngay cho tôi. Ko hàng xóm nghe thấy lại bảo tôi đánh người.
    - Bác ơi! Cháu xin bác đó! Bác cho cháu cưới anh Lâm đi! – Cô ấy ôm chầm lấy mẹ tôi mặc cho bà kéo mãi cũng nhất quyết ko chịu buông tay ra.
    - Trời ơi là trời! Trên đời còn có kiểu người thế này sao?
    - Bác! Bác đồng ý bác nhá!
    - Bỏ tôi ra đã! Ôm thế này tôi nghẹt thở mất!

    Thanh Mai buông ra nhanh chóng, miệng cười toe dù mắt vẫn ngân ngấn nước:
    - Mẹ đồng ý mẹ nhé!
    - Ai là mẹ cô hả?
    - Là mẹ đó!
    - Tôi ko phải mẹ cô!
    - Nhưng là mẹ chồng con!
    - Cái con bé này!
    - Mẹ ơi con đói!
    - Cái gì?
    - Từ hôm qua tới giờ con chưa ăn gì! Con đói thì cháu nội mẹ cũng đói mà!
    - Cái con bé này. Sao ko ăn? Tệ quá đi! Ko biết lo cho bản thân thì phải biết nghĩ đến con chứ! Đúng thật là…. Còn đứng đó làm gì? Vào đây tôi nấu mì cho.

    Tôi đứng trên cầu thang nhìn cái dáng nhỏ nhắn của cô vợ tương lai lẽo đẽo theo sau mẹ tôi khiến tôi thấy lòng chợt vui quá. Tôi khẽ mỉm cười thấy lòng đầy hạnh phúc. Thanh Mai! Anh yêu em! Mẹ! Con yêu mẹ! Con yêu hai người thật nhiều

    Lắm chuyện ế :P

    Có gì pm yh nc cũng đc mà :)
     
    kiemmadb thích bài này.
  6. thank's vì đã bổ sung nhá :D . . .
     
  7. azuma

    azuma Guest

    Mù cả mắt :D ! chuyện hay mà ko có TG đọc 2 ngày rồi mà mới đến chương 54 :(( ! đọc đoạn kết thì hay quá :)) ! tk chủ top cái :D !
     
  8. Truyện này đọc rùi ;)) nhưng mà ko cái kết hơi vô lý :">
     
  9. azuma

    azuma Guest

    Hahaha ! cuối cùng cũng đọc xong ! hay qua
     
  10. mungoisao.com

    mungoisao.com Cư Dân

    Dài quá,nhưng mà cũng hay.thank
     
  11. cộp . chứng nhận bài này đã được đọc . thấy từ lúc mới post nhưng giờ mới có thời gian đọc :D tốn nhiều thời gian gớm . xem nào . hình như là khoảng 3h đồng hồ
     
  12. 3h là bạn đọc liên tiếp ko cho mắt nghỉ á 8->8->8->8->8->8->.

    thằng ku em này thank's anh chưa nhỉ :D .
     

  13. nghỉ mấy phút lúc giờ đi BC và DV >:)
     
  14. hay nhở :D . . .
     
  15. lúc đầu định bảo đọc cho dễ ngủ . ai ngờ càng đọc thì lại càng muốn đọc hết . Lúc ý mà ngắt giữa chừng chắc là tức ng post lắm đấy ;))
     
  16. chuẩn ko cần chỉnh :x . . .
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này